
có chút không xác định, giọng nói ngờ vực dò
xét. Bởi vì không có ai trộm đồ rồi còn chủ động liên lạc với người bị mất cắp,
như thế thật không hợp tình hợp lý.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, mới truyền đến thanh âm nức nở của
Trần Trừng, ở bên kia điện thoại đấu tranh một hồi lâu, mới mở miệng gọi: "chị
Cố . . . . ."
An Nhiên nắm điện thoại di động thật chặt, hỏi: "bản thiết kế là là cô lấy
đi?"
Trần Trừng không nói gì một lúc lâu, nhưng mà An Nhiên có thể nghe được loáng
thoáng tiếng khóc sụt sùi ở bên kia điện thoại. Cô không nói, chỉ nắm di động
lẳng lặng cờ cô ta cho cô một đáp án.
Một lúc lâu, Trần Trừng rốt cục mở miệng, nói: "chị Cố, chúng ta gặp mặt nói
chuyện một chút đi."
"A." An Nhiên cười lạnh, không chút lưu tình, nói: "cô cảm thấy chúng ta có
cái gì để nói? Nói chuyện cô làm thế nào để lấy được bản thiết kế từ phòng làm
việc của tôi sao?" Giọng nói hàm chứa trào phúng và căm giận.
"Thật xin lỗi." Trần Trừng như là sám hối, nhưng khăng khăng muốn gặp mặt cô:
"chị Cố, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, em có chút chuyện muốn nói với
chị."
Khi An Nhiên tới quán cà phê đã hẹn với Trần Trừng, Trần Trừng đã đến, ngồi
gần cửa sổ, phía trước bày đặt ly cà phê, mà cô ta thì quay đầu nhìn xe cộ và
người qua lại ngoài cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự.
An Nhiên đi về phía cô ta, kéo ra cái ghế ngồi xuống đối diện cô ta, thả túi
xách trong tay vào chỗ ngồi bên cạnh, nhìn Trần Trừng, nhàn nhạt nói: "trả bản
thiết kế cho tôi." Giọng nói rất bình thản, thậm chí không có một chút không
vui và tức giận, nhưng là rất lạnh, lạnh thấu xương.
Lúc này Trần Trừng mới ngoảnh đầu lại, nhìn chằm chằm An Nhiên, có chút áy
náy cúi thấp đầu với cô, nói: "thật xin lỗi!"
Không đợi An Nhiên mở miệng, nhân viên quán cà phê đúng lúc đi đến, mang theo
thực đơn cười nói: "xin hỏi hai vị cần dùng gì?"
An Nhiên liếc nhìn Trần Trừng, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ nói: "cho tôi
một cốc nước trắng, cám ơn."
"Được, xin chờ một chút." Người nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu đi
xuống.
An Nhiên lại chuyển tầm mắt đến Trần Trừng, nhìn chằm chằm cô ta, hỏi: "tại
sao? Có thể cho tôi lý do chứ?"
Trần Trừng rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt ly cà phê, rất lâu mới nhàn nhạt mở
miệng, nói: "em cần tiền, có người ra giá, nói chỉ cần em lấy bản thiết kế
‘trang viên thể thao’ đi, ông ta liền cho em mười vạn đồng, em, em thật sự rất
cần số tiền kia, cho nên em đã đồng ý."
Cô biết cô làm thế là quá sai, nhưng mà cô thực sự không có cách nào, trong
nhà truyền tin đến nói bệnh của mẹ lại chuyển biến xấu rồi, phải phẫu thuật
tiếp, nhưng mà trong nhà đâu còn bao nhiêu tiền, năm ngoái vì bệnh của mẹ mà nhà
đã vét sạch tiền rồi, tưởng là bệnh của bà đã tiến triển hơn, ít nhất sống thêm
mấy năm cũng không có vấn dề gì, nhưng mà đột nhiên gọi điện thoại nói bệnh tình
lại trầm trọng đi, phía bệnh viện ngày nào cũng giục làm phẫu thuật, cuối cùng
cha và anh trai thật sự không có cách nào nữa, mới gọi điện thoại cho cô. Mà
ngay khi cô đang vội vã lo liệu tiền bạc thì người nọ nói chỉ cần cô lấy bản
thiết kết ‘trang viên thể thao’ đi, sau đó biến mất mấy ngày, như thế ông ta sẽ
cho cô mười vạn. Cô thật sự rất cần số tiền kia, có mười vạn này, mẹ có thể làm
phẫu thuật rồi, mặc dù không biết sau khi phẫu thuật tính mạng của mẹ có thể kéo
dài bao lâu, có lẽ mấy năm, có lẽ mấy tháng, nhưng mà bảo cô trơ mắt nhìn mẹ đau
đớn mà không nghĩ cách, làm con gái, cô làm sao có thể làm được, vì mẹ, cô đã
làm hại An Nhiên.
An Nhiên không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô ta, như là đang đợi cô ta
tiếp tục.
"Mấy ngày nay em về quê, hôm nay quay lại Giang Thành, đến hôm nay mới biết
được thì ra phòng mẫu xẩy ra chuyện đúng vào buổi sáng em rời khỏi." Trần Trừng
nói thật nhỏ, áy náy với An Nhiên khiến cô không yên, cô biến trong chuyện này
An Nhiên hoàn toàn vô tội, những người đó làm thế chính là muốn An Nhiên không
có đường rút lui, cô cảm thấy cô cần phải nói hết những gì cô biết cho cô, ít
nhất để cô có chút đề phòng.
"Là ai bảo cô lấy bản vẽ đi?" An Nhiên nhàn nhạt hỏi, thật ra thì trong lòng
đã lờ mờ đoán được.
Trần Trừng nhìn cô một lúc lâu, mới mở miệng nói: "là tổng giám."
Có hôm Hoàng Đức Hưng gọi cô vào phòng làm việc của ông ta, như là đã sớm cho
người điều tra tình cảnh của gia đình cô, nói sẵn sàng cho cô mười vạn, chỉ cần
cô lấy bản thiết kế từ chỗ Cố An Nhiên giao cho ông ta, ông ta có thể giao
tiền mặt cho cô ngay tại đây, ngoài ra cũng có thể bảo vệ cô, không cho điều tra
chuyện này. Cho nên trong sự thúc giục từ gia đình, cô thật sự không có cách
nào. Đêm đó anh trai gọi điện nói nếu không làm phẫu thuật thì bệnh tình sẽ nguy
kịch, cô khó chịu chỉ có thể trốn ở góc cầu thang khóc, đêm đó cô chờ sau khi An
Nhiên đi rồi liền gọi cho Hoàng Đức Hưng, nói cho ông ta mình có thể trộm bản vẽ
cho ông ta, nhưng mà đêm đó ông ta phải đưa cho cô mười vạn đồng, bởi vì thực sự
cô không chờ được nữa rồi.
Hoàng Đức Hưng đồng ý rất sảng khoái, hơn chín giờ đêm đó bọn họ gặp mặt ở
quán cà phê đ