Polly po-cket
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3214005

Bình chọn: 9.5.00/10/1400 lượt.

." An Nhiên yêu cần như thế khiến nhân viên cửa hàng không khỏi sửng sốt,

cười khan hơi lúng túng nói: "thật xin lỗi, thưa cô, đây là nhẫn đôi, vẫn luôn

bán kèm nhau, chưa từng bán lẻ."

An Nhiên nhíu nhíu mày, lùi một bước thỏa hiệp nói: "vậy có thể quét thẻ hai

lần chứ."

Khóe miệng nhân viên cửa hàng trang sức kia không khỏi co quắp, mua một thứ,

quét hai lần thẻ, thế có khác gì…………….., làm điều thừa sao!

"An Nhiên, đừng làm khó dễ người ta, cứ để anh trả tiền trước, rồi về nhà em

đưa tiền cho anh có được không." Tô Dịch Thừa thương lượng nói.

An Nhiên nhìn anh, lời lẽ nghiêm khắc từ chối: "không được, khi về nhà anh

nhất định sẽ nói chúng ta là vợ chồng, không phân biệt em và anh, của anh là của

em, em nói không được anh, hôm nay dù thế nào nhẫn của anh phải để em thanh

toán, nếu không nhẫn cũng là anh tự trả tiền, thì em làm sao dùng nhẫn giữ

anh!"

Tô Dịch Thừa cười to, đưa tay sờ sờ đầu cô, của nàng, nữa xoay người đối diện

với người bán hàng kia nói: "bà xã tôi cố chấp thế, vậy chỉ có thể làm phiền các

vị."

Khách hàng khăng khăng như thế, dù sao mở cửa làm ăn, đồ vẫn muốn bán, nhân

viên bán hàng kia miemr cười chuyên nghiệp, gật đầu với bọn họ: "không phiền."

Nói xong liền lấy ra hai túi giấy từ phía dưới quầy hàng, chia thành hai hộp

nhẫn cho vào túi giấy sau đó đẩy hai túi tới trước mặt hai người.

An Nhiên rất dễ chịu lấy thẻ từ trong túi ra tới thanh toán, Tô Dịch Thừa

cười khẽ lắc đầu, cũng quét thẻ trả tiền.

An Nhiên lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi giấy ra, mở ra lấy chiếc nhẫn, trở

trước mặt mọi người trong cửa hàng, mặt ửng đỏ, kéo tay anh, nhẹ nhàng đeo chiếc

nhẫn lên cho anh, từ nay về sau sẽ theo người đàn ông này trọn đời. Thời khắc

thế này dường như trở nên rất thiêng liêng, vẻ măt An Nhiên rất thẹn thùng,

nhưng vô cùng chân thành.

Sau khi đeo nhẫn cho anh xong, An Nhiên mới ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ

nhắn đỏ bừng , nói: "anh đeo lên cho em chứ?"

"Vô cùng nguyện ý." Tô Dịch Thừa cười, cũng lấy nhẫn ra, từ từ đeo lên ngón

áp út của cô. Động tác rất đơn giản, nhưng anh làm rất nhẹ, rất chậm, đủ để thấy

anh coi trọng giờ khắc này.

Vào lúc An Nhiên thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cái nhẫn đột nhiên xuất hiện

trên tay mình, cửa hàng vốn im phăng phắc không tiếng động đột nheine tuôn ra

tràng pháo tay nhiệt liệt, thậm chí có người bắt đầu ồn ào hô lên.

"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! . . . . . ."

Trong tiếng hô hào và vỗ tay như thế, cả cửa hàng trở nên sôi động, thậm chí

thu hút không ít người đi đường không rõ chuyện cũng vây quanh xem.

An Nhiên đỏ bừng mặt lên, ngượng ngùng chôn đầu trong lòng Tô Dịch Thừa.

Rốt cuộc đã từng gặp phải những cảnh như thế này, dù thế, trên mặt vẫn tràn

đầy ý cười khó nén, không có chút nào mất tự nhiên và khó chịu, giơ tay lên ý

bảo mọi người im lặng, sau đó đưa tay nâng mặt An Nhiên lên, bình tĩnh nhìn cô

nói: "mặc dù anh cũng không quen làm động tác thân mật trước mặt nhiều người như

vậy, nhưng mà lúc này anh thật sự muốn hôn em." Nói xong, căn bản là không để

cho An Nhiên có cơ hội mở miệng phản bác hoặc từ chối, liền nâng cằm cô lên, cúi

đầu xuống phủ lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Sau đó một lần nữa hiện trường lại tuôn ra tràng pháo tay nhiệt liệt cùng với

tiếng hoan hô, mọi người làm chứng giờ phút này cho bọn họ!

Về chuyện hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố, An Nhiên vẫn không chính

diện trả lời Hoàng Đức Hưng. Chuyện phòng mẫu sập và bản thiết kế bị trộm, cô

cũng nói là muốn điều tra triệt để, thậm chí phải báo cảnh sát, nhưng tất cả đều

bị Hoàng Đức Hưng lấy cớ nói không muốn lộ ra tin tức trong thời gian nhạy cảm

mở thầu ban khoa học kỹ thuật này.

Đối với cách làm việc trái lẽ thường này của ông ta, mặc dù An Nhiên có nghi

ngờ, nhưng không mở miệng nhắc lại chuyện này.

Mà vốn vô cùng bận rộn dự án ‘trang viên thể thao’ nay vì phòng mẫu sập và

bản thiết kế biến mất khiến An Nhiên bỗng chốc rảnh rỗi hẳn, cả ngày ăn không

ngồi rồi.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nói chuyện phiếm của Lăng Lâm và Tiếu

Hiểu. Nhưng nói xấu sau lưng người khác, nói hay không là quyền của người khác,

có nghe hay không mới là lựa chọn của mình. Thật ra thì hai ngày cô cũng nghĩ

rất nhiều, có muốn tiếp tục công việc hay không, trong lòng đã mơ hồ có đáp áp.

Mặc dù gần 7 năm, nhưng bây giờ nghĩ lại ‘Chân Thành’ không phải là nơi cô lưu

luyến cho lắm, bất kể là người hay chuyện.

Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, là số lạ hoắc, An Nhiên nhíu mày, vì

tâm tình vốn là không định nghe, nhưng mà hiển nhiên đối phương rất nhẫn nại gọi

từng cuộc từng cuộc liên tiếp, cuối cùng thậm chí còn gửi một tin nhắn.

An Nhiên khẽ thở dài, đưa tay cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn ra, ánh mắt

bỗng dưng trợn tròn, nội dung tin nhắn rất đơn giản, cộng thêm dấu chấm câu chỉ

là tám chữ.

Nọi dung tin nhắn là thế này: "chị Cố, em là Trần Trừng."

Sau khi kinh ngạc, An Nhiên vội vàng gọi lại cho cô ta, mà dường như ở bên

kia Trần Trừng đang một mực chờ điện thoại, gần như là vừa kết nối đã nghe.

"Trần Trừng?" An Nhiên vẫn còn