
òng hỏi: "mẹ, mẹ có cảm thấy chỗ nào không thoải
mái không?"
Lâm Tiểu Phân cười cười, vỗ vỗ tay cô, nói: "không sao, không hề khó chịu,
đừng lo lắng."
"Vậy —" An Nhiên còn muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi đầy lo lắng
của Cố Hằng Văn từ ngoài phòng cấp cứu: "Tiểu phân, Tiểu phân?"
"Là cha." An Nhiên đứng dậy đi ra ngoài, thấy Cố Hằng Văn nôn nóng đứng ở bên
ngoài, trên mặt tràn ngập lo lắng và bất an.
"Cha." An Nhiên gọi, đi về phía ông.
Cố Hằng Văn xoay người, lúc này mới thấy An Nhiên ở phía sau: "mẹ con đâu,
bác sĩ nói thế nào, sao lại đột nhiên ngất xỉu?"
"Bác sĩ nói có thể là mẹ mệt nhọc quá nên mới ngất, không sao. Nhưng mà đề
nghị chúng ta ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, ngoài ra còn tiến hành khám
toàn thể tỉ mỉ lại." An Nhiên tường thuật lại.
Nghe vậy, Cố Hằng Văn mới yên tâm lại, hỏi: "mẹ con đâu?"
An Nhiên dẫn ông tới bên cạnh Lâm Tiểu phân, thấy ông nhìn mẹ cô lúc lâu,
nhưng không nói một câu, cuối cùng, ngồi xuống mép giường, đưa tay cầm thật chặt
tay bà, thấp giọng nói: "không sao là tốt rồi." Lời này nói với bà, cũng là nói
với chính mình.
Ba người ở phòng cấp cứu không bao lâu thì cô y tá đã sắp xếp xong phòng
khám, tới dẫn bọn họ đến phòng khám.
Để cho Cố Hằng Văn đi phòng khám với Lâm Tiểu Phân, còn An Nhiên thì giấy tờ
đi làm thủ tục nhập viện cho Lâm Tiểu Phân, nhân tiện đến siêu thị cạnh bệnh
viện mua chút đồ dùng sinh hoạt.
Đến khi An Nhiên làm xong thủ tục nhập viện chuẩn bị đi ra siêu thị, vừa mới
tới cửa, đột nhiên bị người gọi lại.
"Cố An Nhiên?"
An Nhiên nghi hoặc quay đầu lại, thấy phía sau là một người đàn ông có vóc
người trung bình, mặc âu phục màu đen, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, lúc này đang
đứng nhìn cô, như là rất bất ngờ.
An Nhiên nhìn chằm chằm anh ta, suy nghĩ kỹ một hồi lâu mới nhận ra người đàn
ông trước mắt này, đây chẳng phải là cực phẩm nam nhân mà hồi đó cô đi xem mắt –
Lâm An Kiệt đó sao!
Lâm An Kiệt có chút bất ngờ khi gặp phải Cố An Nhiên ở bệnh viện.
Thật ra thì sau khi gặp gỡ Cố An Nhiên, anh ta cũng lần lượt xem mắt mấy nữ
sinh, đều trẻ tuổi hơn Cố An Nhiên, có xinh đẹp hơn, có không xinh bằng. Trẻ hơn
và xinh hơn An Nhiên thì công việc lại không tốt, chỉ là một viên chức nho nhỏ,
hộ khẩu là ở ngoại ô, người có công việc tốt hơn, ổn định hơn, nhưng mà lại
không xinh đẹp như An Nhiên, thế nào cũng thấy không hợp, quay đi quay lại chỉ
thấy Cố An Nhiên là tổng hợp các điều kiện vượt trội nhất.
Không ngờ hai người còn có thể gặp mặt ở đây, gần đây trong nhà thúc giục mau
chóng, có lẽ Cố An Nhiên này là đối tượng kết hôn vừa vặn nhất, mặc dù tính cách
có chút bảo thủ cùng lớn tuổi, nhưng công việc danh giá, người cũng xem như xinh
đẹp.
Gặp phải Lâm An Kiệt ở nơi này cũng khiến An Nhiên có chút bất ngờ, nhưng mà
trước đây từng có chuyện không thoải mái, An Nhiên cũng không có thiện cảm với
người này. Chỉ khẽ gật đầu với anh ta.
Quyết định chú ý rồi, Lâm An Kiệt đi về phía cô, lôi kéo làm quen nói: "Thật
trùng hợp a, đến thăm người?"
An Nhiên cũng không muốn nói chuyện nhiều với anh ta, lấy cớ nói: "Xin lỗi,
tôi còn có việc, đi trước."
"Hả, An Nhiên, cô chờ một chút." Thấy cô muốn đi, Lâm An Kiệt vội vàng
gọi.
"Xin hỏi còn có chuyện gì sao?" An Nhiên có chút không kiên nhẫn nói, giọng
nói lãnh đạm, vẻ mặt xa cách, hễ là người có mắt đều nhìn ra sự không vui trên
mặt cô lúc này.
Nhưng mà Lâm An Kiệt cũng không phải là người bình thường, anh ta như là cực
phẩm, thậm chí vô cùng tự luyến, cảm giác mình rất siêu việt.
Cười nói với An Nhiên: "trước đây tôi nghĩ mọi người có chút hiểu lầm nhỏ,
lần trước là tôi quá kích động rồi, đừng để trong lòng."
Nghe vậy, An Nhiên nhàn nhạt nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi nói:
"chuyện đã qua, tôi đã không nhớ rõ rồi." Nếu hôm nay anh ta không gọi cô lại,
thì cô căn bản là không nhận ra anh ta, có một số việc căn bản là không có ý
nghĩa, cho nên cô sẽ không tốn công đi nhớ.
Nhưng mà câu trả lời của cô như thế hiển nhiên đã khiến Lâm An Kiệt hiểu lầm,
tưởng là cô cũng có ý với mình, vội vàng cười nói: "Cô còn chưa có đối tượng
sao, thật ra thì trong khoảng thời gian này tôi cũng xem mắt mấy người, nhưng mà
quay đi quay lại tố chất cũng không cao, tôi cảm thấy được chúng ta có thể thử
lại với nhau."
An Nhiên thoáng cái sửng sốt, mới nghe ra ý anh ta, người đàn ông này có phần
quá khôi hài đi, anh ta lấy đâu ra tự tin cho là qua chuyện lần trước người khác
còn có thể tiếp nhận anh ta?
"Xin lỗi, tôi đã kết hôn, tôi nghĩ anh tìm sai người rồi." An Nhiên nhìn anh
ta một cái, xoay người liền muốn rời đi.
Lâm An Kiệt sửng sốt, lại thấy tay cô trống không, cười: "tôi biết cô vào cái
tuổi này đúng là sốt ruột muốn kết hôn rồi, đó cũng không thành vấn đề , tôi
không ngại chúng ta lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết để gặp gỡ."
Đưa lưng về phía anh ta, An Nhiên vô lực đảo cặp mắt trắng dã, người đàn ông
này không khỏi quá đề cao bản thân sao.
Thấy cô không nói, Lâm An Kiệt cho là bị mình nói trúng, tiếp tục nói: "mặc
dù cô có công việc không tồi,