
ảm giác ngưa ngứa, đột nhiên đưa tay vòng quanh thắt lưng
cô, xoay người áp cô xuống phía dưới, khẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp tuyệt trần
của cô, trên mặt nở nụ cười thật to: "sớm!" Tâm tình rất tốt!
An Nhiên vẫn tức giận, nhỏ giọng mắng câu: "Đồ xấu xa, lưu manh." Sau đó tức
giận xoay người cố ý không nhìn anh.
Tô Dịch Thừa cười to, cả người cố ý chôn ở cổ cô, há mồm khẽ cắn xuống bả vai
mượt mà của cô, sau đó khẽ nói bên tai cô: "anh chỉ lưu manh với em thôi." Dưới
chăn, hai người không một mảnh vải dây dưa một chỗ, tay đang nắm bên hông cô kéo
một cái, để thân thể hai người càng kề sát nhau.
An Nhiên chợt quay đầu, trừng to mắt nhìn anh, dưới chăn cô cảm giác được rõ
ràng sự khác thường của anh, vội vươn tay muốn đẩy annh: "anh, anh xuống
dưới."
Tô Dịch Thừa nhìn cô, con ngươi đột nhiên trở nên thâm thúy, trong con mắt
như là có hai ngọn lửa bốc cháy hừng hực, khẽ gọi bên tai cô: "An Nhiên. . . . .
."
An Nhiên phát khóc, cơ thể cô vẫn còn đau nhức kịch liệt, thật sự không chịu
được anh dày vò nữa, vội cầu xin: "Tô, Tô Dịch Thừa, em thực sự rất mệt mỏi, để
em dậy có được không."
Tô Dịch Thừa cười, đầu chôn ở cổ cô, mút sâu một hơi, thanh âm căng thẳng
nói: "đừng động đậy, cứ để anh ôm như vậy một lát."
Nghe vậy, An Nhiên thật sự không dám lộn xộn rồi, cô đã từng tra tư liệu,
hình như đàn ông vào buổi sáng là dễ dàng bị kích thích nhất, cô cũng không muốn
‘rước họa vào thân’.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc lâu, cảm giác được sự khác thường trên
người anh từ từ tiêu tan, mới vỗ nhẹ anh, nói: "để, để em dậy."
Không đợi Tô Dịch Thừa trả lời, lúc này điện thoại của An Nhiên đặt trên tủ
đầu giường vang lên, Tô Dịch Thừa trở mình xuống khỏi người An Nhiên, đưa tay
với cái di động cho cô, rồi mới xoay người xuống giường đi thẳng vào phòng
tắm.
"Hô ——" An Nhiên thở phào một cái thật dài, rồi mới nhấn nút nghe: "a lô."
Vừa nghe đối phương nói, An Nhiên bỗng dưng mở to mắt, tâm tình kích động: "cái
gì, tại sao có thể như vậy!"
Điện thoại lúc sáng là Trần công gọi tới, ông ta nói phòng mẫu — sập!
Khi An Nhiên cấp tốc rửa mặt thay quần áo chạy đến nơi, thì thấy hiện trường
hỗn độn, trần nhà phòng mẫu rơi xuống, làm vỡ rất nhiều đồ đạc bên trong. Toàn
bộ hiện trường nhìn vô cùng thê thảm. Mà điều duy nhất đáng ăn mừng là lần này
không có người bị thương, nghe nói thời gian sụp đổ là vào buổi sáng, có hai
người công nhân đi đến, còn chưa mở cửa đi vào, đã nghe thấy ‘ầm —’ một tiếng
thật lớn, sau đó khi bọn họ chạy đến đây, mở cửa đi vào, hiện trường đã thành
như bây giờ.
"Cố thiết kế, cô xem hiện tại phải làm sao bây giờ, thứ hai là thời gian
nghiệm thu, như bây giờ, sửa chữa căn bản là không thể, dựa theo bản mẫu thi
công lại một lần nữa thì thời gian không cho phép rồi!" Nhìn hiện trường bừa bọn
này, Trần công căn bản là không dám hi vọng vào buổi nghiệm thu ngày thứ
hai.
An Nhiên bình tĩnh nhìn một bê tông rơi từ trên trần xuống, còn có những cái
bàn và thùng nước bị khối xi măng đập nát kia. Cho đến bây giờ trái tim An Nhiên
vẫn còn đập rất mạnh, tiến lên, đưa tay sờ sờ những cái bàn bị đập hỏng kia,
nhàn nhạt mở miệng: "tại sao có thể như vậy?"
"Tôi cũng không biết, theo lý mà nói tôi thi công cũng là dựa theo bản
thiết kế, nếu là bản thiết kế không có vấn đề, như vậy thì tôi thi công —" vừa
nói, Trần công đột nhiên cảm giác mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng, nhìn cô có
chút lúng túng.
An Nhiên nhàn nhạt nhìn ông ta, không nói chuyện.
Người ta nói chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, khi
trở lại công ty, hầu như cả công ty đã đều biết chuyện phòng mẫu xảy ra vấn đề,
thấy cô đi vào, cô bé tiếp tân lo lắng tiến lên: "chị Cố, chị không sao
chứ."
An Nhiên nhìn cô, có chút vô lực khẽ lắc đầu, nói: "không sao."
Lúc này vừa vào đại sảnh, thấy Lăng Lâm nhìn có chút hả hê từ vị trí đứng lên
đi về phía cô, cười nói: "a, tác phẩm thiết kế thế mà lại sụp đổ rồi, coi như cô
là người đầu tiên ở công ty chúng ta đi?"
An Nhiên nhìn chằm chằm cô ta, chỉ nói: "trước khi nguyên nhân cụ thể còn
chưa được điều tra rõ ràng, phiền cô nói chuyện chú ý một chút."
"A." Lăng Lâm cười lạnh nhìn cô: "vậy thì chúc cô may mắn, hi vọng kết quả
điều tra được không phải là do bản thiết kế có vấn đề." Nói xong, xoay người
trở lại vị trí của mình.
An Nhiên có chút mỏi mệt lê người trở về phòng mình, cũng vào lúc đẩy cửa đi
vào thì gặp Tiếu Hiểu đi từ trong ra, nhìn thấy cô ta tỏ vẻ mặt cười như không
cười. Nhìn cô, rồi lắc lư thân thể rời đi.
An Nhiên chán nản ngồi vào ghế, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, giờ phút này
cả người vô cùng mệt mỏi, có loại uể oải khó tả.
Thế nào cô cũng không nghĩ ra, tại sao phòng mẫu lại đột nhiên sụp xuống! Cô
vẫn không cho là bản thiết kế của mình có vấn đề gì, cũng không cho là Trần
công thi công xảy ra chuyện gì, dẫu sao mấy ngày qua bọn họ luôn thảo luận với
nhau, thậm chí thời gian cô ở phòng mẫu còn nhiều hơn so với ở phòng làm
việc.
Ngồi bật dậy, mở ngăn kéo ra định bụng lấy bản vẽ ra xem xét lại một lần nữ