
a hoàng hậu
đã hiểu nỗi khổ tâm của ta, biết ta không muốn tranh thủ tình cảm với nàng,
không có dã tâm độc chiếm Hạ Hầu Thần.
Hạ Hầu Thần quay đầu về hướng ta, con ngươi đen sáng
như ngôi sao giữa trời đêm, nụ cười nhẹ nơi khóe miệng vẫn chưa tan, “Ái phi nói có lý, đã
muốn thưởng mai, mà bệnh ở chân ái phi lại chưa khỏi, niềm vui này ái phi không
thể thưởng thức. Ta đã đáp ứng đi cùng ái phi, thôi thì dùng cái khác tới bồi
thường đi.”
Hắn liên tiếp kêu “Ái phi” mấy tiếng khiến cảm giác
lạnh lẽo trên người ta càng tăng mạnh, chứng phong thấp trên đùi tựa hồ muốn
phát tác, đau lâm râm.
Không cần nhìn sắc mặt của hoàng hậu, ta cũng biết nụ
cười của nàng vô cùng miễn cưỡng.
Ta đành cúi đầu lĩnh chỉ, “Hoàng thượng, thần
thiếp nào dám kêu hoàng thượng bồi thường. Hoàng thượng ngày đi vạn dặm, lo
trăm ngàn việc, sao nhớ được mấy việc nhỏ này.”
Đã nhiều ngày, tâm tình của Hạ Hầu Thần rất tốt, lần
này ta phá hỏng hứng thú đi chơi của hắn, cũng không thấy tâm tình hắn xấu đi.
Hắn vui mừng quay đầu nói với hoàng hậu: “Trời càng lúc càng tối, hoàng hậu vẫn
nên sớm hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Trong giọng nói của hoàng hậu mang theo mấy phần kỳ
vọng, “Vậy
hoàng thượng ngài…”
Trong lòng ta gấp vô cùng, thầm nghĩ sao ngài không
trực tiếp mời hoàng thượng qua uống chén trà, ăn chút điểm tâm, trình độ giả
tạo của Hạ Hầu Thần không thua gì ta, vì duy trì triều cục hoà thuận,
chắc chắn hắn sẽ đáp ứng, vì sao ngài nói chuyện luôn chỉ nói một nửa vậy?
Hạ Hầu Thần nói: “Trẫm còn một ít tấu
chương chưa xem, muốn đi Triều Dương điện xem hết. Hoàng hậu xưa nay ngủ không
sâu, nếu như đi Chiêu Thuần cung sợ sẽ quấy rầy hoàng hậu, Ninh ái phi chỉ cần
dính gối liền ngủ, ngày hôm nay cứ ngủ tại Lan Nhược hiên đi.”
Ta chửi thầm trong bụng, nàng ngủ không sâu, ta càng
không thể ngủ. Ngài moi đâu ra chuyện ta dính gối là ngủ ngay? Gương mặt lại
còn phải giương lên một cái biểu tình mang ơn, vừa có chút áy náy, vừa hơi lo
sợ nghi hoặc mà bao hàm tình cảm chồng chất cùng một chỗ, ta chỉ cảm thấy hôm
nay thật là vất vả.
Hạ Hầu Thần rất là săn sóc hoàng hậu, tiến lên giúp
hoàng hậu buộc thật chặt áo khoác bằng lông chồn bạc của nàng, thấp giọng phân
phó cung nhân cẩn thận chiếu cố, lại sai người chuẩn bị kiệu nhỏ hai người
nâng, dìu hoàng hậu lên kiệu, đi xa, lúc này mới khởi hành rời khỏi ngự hoa
viên.
Ta chỉ biết tất cả nỗ lực của ta hôm nay lại uổng phí.
Khó khăn lắm mới được hoàng hậu thông cảm, bị Hạ Hầu Thần quấy nhiễu như vậy,
nếu nói trong lòng hoàng hậu không nảy sinh khúc mắc, ta cũng không tin nổi.
Càng quá đáng là, Hạ Hầu Thần nói sẽ đi Triều Dương
điện phê duyệt tấu chương, thực tế không đi, lại trực tiếp tới Lan Nhược hiên.
Chuyện này ngày mai sẽ thông qua nhiều con đường truyền vào trong tai hoàng
hậu, quan hệ của ta với nàng xem như hoàn toàn tan biến.
Không ngờ ta tỉ mỉ bày bố, tiêu phí vô số tâm huyết,
đem hết toàn lực duy trì một mối quan hệ, lại bị Hạ Hầu Thần nhẹ nhàng châm
ngòi, tình thế liền chuyển biến, rốt cuộc không thể xoay chuyển gì nữa. Hắn quả
thật đã thực hiện lời hắn nói, thứ ta muốn, chỉ cần hắn không cho ta, ta vĩnh
viễn cũng không có được.
Trong bụng ta cực kỳ căm hận, gương mặt lại không thể
hiện ra chút căm phẫn nào, ngược lại hầu hạ càng thêm chu đáo, gương mặt tươi
cười càng thêm quyến rũ.
Hắn kêu người chuẩn bị mấy món điểm tâm ở Lan Nhược
hiên, muốn Tư thiện phòng đặc biệt chế tạo rượu mật, cùng ta uống rượu, lại bảo
cung nhân lui xuống, kêu ta tự mình hầu hạ. Cho dù trong lòng ta có bất mãn
chừng nào, vẫn phải hầu hạ hắn thật đâu vào đấy, tự mình rót cho hắn thêm một
chén rượu, sau khi dùng đũa bạc thử đồ ăn, liền gắp điểm tâm thượng hạng bỏ vào
đĩa của hắn.
Trên bàn có điểm tâm bốn màu, mọi thứ đều do Tư thiện
phòng tỉ mỉ bào chế, nhìn đã đẹp, ăn trong miệng, quả thực hòa tan cả đầu lưỡi.
Hắn bỗng nhiên thèm ăn, mỗi loại đều ăn một ít, tán thưởng: “Ái phi không hổ trước
kia từng làm thượng cung, mỗi loại đồ đạc trong cung đều đã nghiên cứu rất cẩn
thận, ngay cả những món điểm tâm trong phòng nàng, cũng ăn ngon hơn những nơi
khác.”
Ta cười nói: “Điểm tâm ở chỗ thần thiếp, kỳ thật cũng
giống những nơi khác, chẳng qua tâm tình hoàng thượng thoải mái, vì vậy mà cảm
thấy nó không giống những chỗ khác.”
Hắn cười ha ha, ”Không
sai, sao trẫm lại quên, ái phi chẳng những có một đôi tay khéo,
còn có một cái miệng rất ngọt.”
Ta vội nói: “Tất cả những gì thần thiếp làm, đều là
vì hoàng thượng. Thần thiếp có, cũng đều vì hoàng thượng mà có, thần thiếp
không dám nhận sự khích lệ của hoàng thượng …”
Ta đang tỏ vẻ thần phục hắn, muốn biết rốt cuộc hắn
cần gì ở ta. Ta chỉ mong hắn để ta có một nơi nương thân nho nhỏ trong hậu
cung, đừng đối xử với ta như thế, đừng đuổi tận giết tuyệt ta là được.
Ta ngừng thở quan sát biểu tình của hắn, hi vọng thấy
được sự thông cảm và đồng ý trên mặt hắn, nhưng cái ta nhìn thấy, lại là gương
mặt lạnh lùng hờ hững như cũ. Hắn chậm rãi dùng đũa bạc gắp điểm tâm cho vào
miệng, cẩn thận nhai, chậm rãi nhấm nh