
c, lông mi phủ bóng dưới mí mắt, dù đang ngủ, cũng có một
tầng khí chất phú quý tôn nghiêm. Ngón tay ta không tự chủ được giơ lên, muốn
đi vuốt ve lông mi như cánh bướm của hắn, lại bị hắn dùng một tay bắt lấy, đặt
lên môi hôn, mơ hồ cười nói: “Ái phi làm sao vậy, sao động một tí là sờ
tới sờ lui trên người trẫm vậy?”
Ta bị hắn nói đến dở khóc dở cười, muốn dùng lực rút
tay ra, lại bị hắn chặt chẽ cầm lấy. Hắn cắn cắn ngón tay ta, giống như là đang
ăn một loại kẹo cực kỳ thơm ngon. Ta chỉ cảm thấy một trận tê ngứa từ ngón tay
truyền thẳng vào trong lòng, muốn rụt trở về, lại bị hắn lôi lại, cả người liền
ngã nhào trên người hắn. Ta chỉ cảm thấy ngực mình đánh lên lồng ngực hắn, va
vào khiến ta hơi đau đớn, nhưng lại có một loại cảm giác kỳ dị khác tràn ngập
trong thân thể.
Cả người hắn liền nóng lên, ngồi dậy, kéo ta lên trên
giường ngủ. Ta nhìn thấy đôi mắt hắn biến sâu, liền thấp giọng nói: “Hoàng
thượng, không phải ngài mệt mỏi sao? Nên nghỉ ngơi một chút mới tốt?”
Hắn liền cười nói: “Ái phi thật săn sóc, tình huống
như thế này còn bảo trẫm nghỉ ngơi?”
Ta bị hắn nói đến mặt đỏ tai hồng, chỉ cúi đầu mặc hắn
trêu ghẹo.
Hắn liền đưa tay tới cởi vạt áo ta, nhẹ giọng cười
nói: “Nàng cũng đừng ra vấn đề khó khăn cho trẫm nữa, cột nút thắt khó mở như
vậy.”
Ngay lúc này, lại nghe cửa phòng bị người ta gõ vang,
có người ở ngoài cửa lớn tiếng nói:“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện cần bẩm
báo, xin hoàng thượng tiếp kiến thần thiếp…”
Ta nghe ra là giọng hoàng hậu, trong lòng không khỏi
trầm xuống.
Nàng tự xưng là đoan trang hiền thục, sẽ không quấy
rầy người khác vào loại khắc thời này, nàng dùng loại thủ pháp này lôi hoàng
thượng từ bên cạnh phi tần khác đi, trừ phi thật sự có chuyện gì rất trọng đại.
Trong giọng nói của nàng mang theo sự hoảng loạn, hơi
run rẩy, hiển nhiên là vội vàng chạy tới. Hạ Hầu Thần cũng ngẩn ra, đứng dậy,
giúp ta chỉnh sửa xiêm y cùng tóc tai lộn xộn, xong rồi mới nói: “Vào đi.”
Cửa phòng bị người ta mở ra, hoàng hậu vào phòng, lại
không vòng qua bình phong đi tới, mà chỉ đứng ngoài bình phong nói: “Hoàng
thượng, thần thiếp thực sự bất đắc dĩ mới tới quấy rầy, xin hoàng thượng thứ
tội. Sự tình liên quan đến long thể của hoàng thượng, thần thiếp mới chẳng quan
tâm, tự tiện xông vào.”
Ta mơ hồ thấy điềm báo trước khi mưa gió nổi lên, ngày
thường nếu nàng gặp ta, chung quy luôn muội muội trước, muội muội sau, nhưng
ngày hôm nay lại chỉ nói đến hoàng thượng, không để ý đến ta. Xem ra, nàng là
vì ta mà tới.
Hạ Hầu Thần cũng cảm giác được, cau chặt lông mày nói:
“Hoàng hậu có chuyện gì, lại cầu kiến vào lúc này?”
Bình phong là loại hoa văn chạm rỗng, ta nhìn thấy
hoàng hậu quỳ xuống sau tấm bình phong, dập đầu nói: “Thần thiếp biết hoàng
thượng mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng thần thiếp vừa nghe thấy tin tức này,
liền lập tức đuổi tới đây, không thể không quấy nhiễu hoàng thượng…”
Ta nói: “Hoàng hậu nương nương phát hiện cái gì, đừng
ngại nói thẳng…”
Lúc này, nàng mới nói: “Chẳng lẽ muội muội còn không
biết sao? Trong cung muội muội xảy ra chuyện, vậy mà cũng không quan tâm?”
Trong lòng ta trầm xuống, hỏi: “Phát sinh chuyện
gì?”
Nàng nói: “Thần thiếp vừa mới dùng xong bữa tối, liền
có người tới báo, nói Tố Tú ở Chiêu Tường các sốt cao không ngừng, xin bản cung
cho biết nên xử trí như thế nào. Bản cung nghĩ Chiêu Tường các vốn là chỗ ở của
Hoa phu nhân, cung nữ của mình xảy ra chuyện tự nhiên phải do chính nàng xử lý.
Nhưng Tố Linh kia lại nói, nương nương và hoàng thượng đã nghỉ ngơi, dặn dò
không thể quấy rầy, nên mới đến báo cho ta biết. Vừa vặn Triệu ngự y đang ở
trong cung bản cung chuẩn bị thuốc chống bệnh dịch, vừa nghe liền nóng nảy, vội
la lên, cung tỳ đã có bệnh, có khi sẽ truyền cho Hoa phu nhân, sau đó Hoa phu
nhân truyền cho hoàng thượng, sẽ thành đại họa. Bản cung vừa nghe sự việc
nghiêm trọng như thế, liền gấp gáp vô cùng, vội vàng chạy tới, tùy tiện cầu
kiến…”
Phút chốc ta đã hiểu ra tất cả kế sách của nàng, càng
hối hận lưu lại mầm tai hoạ Tố Linh này. Ta cho rằng mình có thể khống chế Tố
Linh, sử dụng kế phản gián, ai ngờ cuối cùng đi sai một nước cờ, để nàng thừa
cơ lợi dụng.
Hạ Hầu Thần liền cau mày nói: ” Tố Tú sinh bệnh,
thì liên quan gì đến Hoa phu nhân, mà nàng phải tới đây ồn ào, quấy rầy?”
Ai ngờ hắn vừa nói như thế, hoàng hậu liền quỳ rạp sát
đất không chịu đứng lên, dập đầu liên tiếp mấy cái, nghẹn ngào nói: “Hoàng
thượng, ngài đang trách cứ thần thiếp sao? Trước đó vài ngày Tào tiệp dư sinh
bệnh, hoàng thượng liền ra lệnh cho toàn bộ người trong cung nàng dọn đi núi
Thiên Thọ nghỉ ngơi, để tránh truyền nhiễm cho những người khác, mà Lâm thục
nghi sinh bệnh, không phải cũng đều do Hoa phu nhân làm chủ, toàn bộ nô tỳ
không được xuất nhập, cùng dọn đi núi Thiên Thọ đấy sao? Thần thiếp biết hoàng
thượng sủng ái Hoa phu nhân, tự nhiên không so được với hai phi tần bậc thấp,
nhưng hoàng thượng cũng nên thương tiếc thân thể của mình. Thần thiếp và hoàng
thượng là vợ chồng, chẳng lẽ thần thiế