Polly po-cket
Thượng Cung

Thượng Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210605

Bình chọn: 8.5.00/10/1060 lượt.


bước, chỉ sợ không tốt cho danh dự của hoàng thượng, càng ảnh hưởng lòng người

trong cung.”

Dung nhan hoàng hậu mỏi mệt, nói: “Nếu không có muội

muội giúp đỡ, bản cung không biết phải làm sao mới ổn thỏa. Bản cung thật sự

không nỡ thấy nàng như thế…”

Ta thầm cười lạnh, lại nói: “Hoàng hậu nương nương từ

bi, ngài đã không đi, để thần thiếp đi thay ngài cũng vậy thôi.”

Thế là ta sai thái giám tổng quản của hoàng hậu dẫn

đường, xuyên qua hoa viên một đường đi vào tẩm cung của Lâm thục nghi. Có kinh

nghiệm lần trước, Tố Tú và Túc nương cũng một đường đi theo ta. Hoa viên chỉ

phái hai người coi chừng, cả cung điện lạnh lùng yên ắng, ngẫu nhiên có cung nữ

hầu hạ Lâm thục nghi vội vàng đi qua, gương mặt đều mang thần sắc tuyệt vọng.

Ta biết những người đó đều không được ra vào Bách hoa các, trong lòng ảm đạm.

Khó trách Lâm thục nghi không muốn rời khỏi hoàng cung đến núi Thiên Thọ ,

người bệnh phải xuất cung, thì cả đời không còn cơ hội hồi cung. Vừa đến núi

Thiên Thọ, trừ phi hoàng đế đến săn bắn, nếu vô duyên không thể nhìn thấy thiên

nhan, tương đương rơi vào cái kết cục giam lỏng cả đời. Làm sao nàng lại nguyện

ý?

Thái giám tổng quản đưa ta đến gần cửa, liền không

muốn vào nữa, chỉ ở ngoài cửa truyền lời, “Hoa phu nhân nương nương tới

thăm Lâm thục nghi nương nương.”

Hắn thấy ta muốn vén rèm đi vào, vội vàng ngăn cản,

“Nương nương, ngài thân mềm thịt quý, không nên vào…”

Ta thấy có ngự y đi lại phía sau rèm, liền cười

nói: “Ngự y chữa bệnh cho nàng, cũng không thấy có ai nhiễm bệnh, cho thấy

bệnh này cũng không đáng sợ. Để tránh làm hoàng thượng lo lắng, dù sao bản phi

cũng phải tìm một cái đáp án cho chuyện này mới được.”

Không quan tâm tới sự ngăn cản của hắn, ta vén rèm đi

vào. Xuyên qua hai sảnh nhỏ, đó là phòng ngủ của Lâm thục nghi.

Một tấm bình phong lớn ngăn cách giữa giường nàng và

bên ngoài, có hai ngự y ở bàn dài bên ngoài đang thảo luận phương pháp chẩn

đoán chính xác. Gương mặt bọn họ đều bịt một tấm khăn vải, thấy ta tiến vào,

liền hành lễ với ta sau đó mới nói: “Nương nương, mau dùng khăn thuốc che miệng

mũi lại…”

Tố Tú liền lĩnh ba tấm khăn thuốc từ tay ngự y, để ba

người chúng ta che đậy miệng mũi. Ta ngửi được trong tấm khăn thuốc này có mùi

có hùng hoàng, hồng căn, liền biết khăn đã được tẩm nước thuốc phòng bệnh dịch.

Lại nhìn chung quanh, thấy những góc trong phòng đều có lư hương thiêu đốt,

trong không khí phiêu tán mùi thuốc phòng bệnh dịch, thầm nghĩ trong cung thuốc

thang sung túc thế này, vậy mà nàng vẫn bị bệnh, bệnh này thật kỳ dị.

Ta hỏi bọn hắn: “Bệnh tình của Lâm thục nghi ra

sao rồi?”

Một người trong đó nói: “Bẩm nương nương, thân thể Lâm

thục nghi lúc lạnh lúc nóng, trán nóng không có mồ hôi, đầu thân đều đau, đây

đích xác là điềm báo trước của bệnh dịch. Thần xin nương nương lập tức đưa Lâm

thục nghi nương nương ra khỏi cung tránh bệnh. Để tránh truyền nhiễm. đám người

liên can bên cạnh nàng, cũng phải đưa đi một lượt mới được! “

Một người khác lại nói: “Bệnh chưa rõ ràng, sao có thể

tùy tiện phán đoán? Thần thấy chứng này không giống bệnh dịch, lại giống…”

Ta liền hỏi hắn: “Giống cái gì?”

Nhưng hắn chần chờ do dự, không nói ra vế sau.

Đúng lúc này, lại nghe bên trong truyền tới tiếng quát

to kinh sợ của nhóm cung tỳ: “Nương nương, nương nương, ngài nghỉ ngơi đi! Ngự

y bên ngoài đang sắc thuốc cho ngài, uống thuốc sẽ khỏe lại…”

Ta vừa quay đầu lại, thấy Lâm thục nghi không biết từ

lúc nào đã từ phòng trong đi ra, tựa trên cửa ngăn, nhìn chúng ta. Chỉ thấy tóc

tai nàng rối tung thả bên eo, hai mắt vô thần, trong mắt hình như có tia máu,

sắc mặt tái nhợt lại mang theo màu đỏ đậm. Nàng xoay người ho hai tiếng, ngẩng

đầu lên nhìn thấy là ta, liền muốn đến gần, nhưng lại bị người ngăn cản. Nàng

nói: “Hoàng hậu nương nương đâu? Thần thiếp muốn gặp hoàng hậu nương nương,

thần thiếp không muốn đi Thiên Thọ sơn!” Lại chỉ vào ta, “Ngươi muốn

đưa ta đi Thiên Thọ sơn phải không? Ngươi nghĩ hoàng hậu nương nương một cây

chẳng chống vững nhà sao? Ngươi đừng mơ, nếu ngươi bức ta, ta sẽ chết ở chỗ này

cho ngươi xem!”

Nàng đưa tay lên cổ, lúc này ta mới nhìn rõ trong tay

nàng đang cầm một cây trâm cài, đầu nhọn nhắm ngay cổ họng.

Ta không khỏi cười khổ, thầm nghĩ nàng một lòng nghĩ

tới hoàng hậu nương nương, hoàng hậu lại không thèm tới thăm nàng, ngược lại là

ta tới. Ở trong mắt nàng, bất cứ lúc nào ta cũng tính kế hãm hại nàng, làm sao

có thể xem như người tốt?

Cung tỳ bên cạnh nàng mỗi người đều dùng khăn bit

miệng mũi, dùng tay kéo nàng để nàng không nhào tới, trong mắt lại có thần sắc

e ngại, giống như đang lôi kéo một bà hủi.

Tố Tú cùng Túc nương thấy tình hình này, liền ngăn ở

phía trước ta.

Lâm thục nghi thấy vậy, liền kêu lên: “Các ngươi đều

sợ ta, đúng không? Bản phi bị bệnh này, các ngươi đều sợ ta? Ngay cả hoàng hậu

cũng không tới thăm ta. Không, ta muốn gặp hoàng hậu, chẳng qua là ho hai tiếng

mà thôi, các ngươi đã muốn mang ta đến núi Thiên Thọ chờ chết…”

Nàng nói đi nói lại cũng chỉ có vài câu này, t