
ái gì không hay?” Cô trố mắt nhìn anh một cái rồi quay qua sắp xếp chỗ rau
xanh trên tay.
“Lúc hôn em có chút không tiện, mỏi cổ lắm.” Lúc Lôi Kình nói câu này, Nại Nại
trông y hệt một cây củ cải, sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ.
Nại Nại nghiến răng nghiến lợi, lại nữa, đàn ông đúng là loài động vật chỉ biết
suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Bất cứ chuyện gì cũng liên hệ ngay đến chuyện đó.
Nhưng câu hỏi này không dễ trả lời, thế là cô chỉ còn cách giả ngu cúi đầu đi
ra ngoài, vừa đi vừa giả bộ chẳng nghe thấy gì hết.
Người phụ nữ này lại giả ngốc rồi, Lôi Kình thấy điệu cười của Nại Nại rất đáng
yê giống như con đà điểu giấu đầu và cổ mình vào lớp cát chỉ để lộ ra chiếc
mông, vô cùng buồn cười.
Anh không vạch mặt hành động buồn cười của cô, dựa vào giá bếp đợi cô quay lại.
Quả nhiên chỉ vài giây sau, cô lại thò đầu vào hỏi: “Anh thấy mình mua nước
khoáng về nấu cơm được không?”
“Không sao, mình ra ngoài ăn đi.” Lôi Kình khoanh tay trước ngực, cười nói.
“Nhưng mua nhiều đồ như vậy, làm thế nào?” Nại Nại cảm thấy vứt hết đi thì thật
lãng phí, mà anh cũng đâu phải người có thể nấu ăn, thế nào cũng vứt đây đợi
ngày quá hạn.
Đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng: “Anh mang chiếc máy sinh tố lại đây, em gọt
táo làm sinh tố rồi cho vào tủ lạnh.”
“Thế còn lê?” Lôi Kình hỏi.
“Xay sinh tố.” Nại Nại trả lời.
“Thế còn dưa hấu?” Lôi Kình lại hỏi.
“Xay sinh tố.” Nại Nại lại trả lời.
“Thế còn em?” Lôi Kình thuận miệng hỏi tiếp.
“Xay…” Nại Nại cũng thuận miệng trả lời, không đợi cô trả lời hết anh đã phụt
cười.
Anh ép sát vào cô, mắt
lướt từ cổ áo hơi hở ra đi xuống dưới, ánh mắt nóng bỏng tiến đến nơi sâu kín
nhất khiến Nại Nại chỉ muốn tìm lỗ nứt nào chui xuống.
“Muốn xay thì phải lột quần áo đó.” Lôi Kình mỉm cười, trước tiên ôm lấy tấm eo
thon của cô, không chờ cô phản kháng, anh đã vạch chiếc áo trên. Nại Nại kêu
lên một tiếng, nỗ lực đạp vào chân anh, tay múa may quay cuồng cào vào vai Lôi
Kình.
“Là em nói muốn xay sinh tố.” Lôi Kình làm bộ vô tội, khi nhìn kiểu phản kháng
giống như con mèo của cô, anh bật cười một cách không tự chủ. Anh dùng một tay
kẹp hai tay của Nại Nại, tay kia vuốt nhẹ qua cổ cô, dần dần lướt xuống cổ áo.
Làn da trắng ngần của Nại Nại dưới bóng đèn mờ ảo càng khiến ham muốn tình dục
trong anh dâng cao.
Nại Nại run rẩy đôi môi: “Thực ra… thực ra chúng ta có thể ra ngoài ăn.”
Anh cúi xuống hôn lên xương quai xanh của cô rồi nói mơ hồ: “Tôi đang ăn.”
Nại Nại bị hơi ấm trên người Lôi Kình làm cho ngất ngây choáng váng, mùi thuốc
nhè nhẹ trên người anh dần bao phủ lấy cô khi anh dần áp sát vào, cô muốn trốn
chạy, muốn hít thở không khí trong lành, nhưng dù quay sang hướng nào cũng toàn
là mùi của anh.
“Dừng lại… dừng lại… Lôi tiên sinh.” Cô muốn ngăn chặn những hành động điên
cuồng anh sắp làm.
“Gọi là Kình.” Tiếng nói của Lôi Kình rất trầm, anh có thể cảm nhận được đường
cong của cô nhấp nhô dưới lớp áo, và cả tấm lưng cương cứng của cô nữa.
“Kình… Kình.” Nại Nại nói đầy miễn cưỡng dưới sự bài bố sắp đặt của anh. Cô ra
sức kéo lý trí lại: “Không… không được.”
“Tại sao?” Lôi Kình thở dốc, dùng mũi áp sát vành tai cô, nhẹ nhàng hỏi.
Vớ vẩn! Làm gì có chuyện lên giường nhanh như thế? Trong lòng cô ra sức nhiếc
mắng anh, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất e thẹn: “Em… em vẫn chưa chuẩn bị sẵn
sàng.
“Đây là bản năng, không cần chuẩn bị.” Anh cắn vành tai cô, dùng răng nghịch
cái vành tai.
Kiểu này khác nào muốn lấy mạng của Nại Nại, người cô không ngừng run rẩy. Cô
đẩy mặt anh ra, nói đầy đau khổ: “Nhưng mà… ở đây không có nước.”
“Cần nước làm gì?” Lôi Kình nhăn nhó sau khi thoát khỏi sự đê mê.
“Thì không thể tắm được.” Câu nói của Nại Nại rất hợp lí, chỉ có điều đối
phương không tán thành.
“Không cần tắm.” Nói xong anh lại tiếp tục tấn công, anh cắn ngón tay đẩy anh
ra, mãi cho tới khi ngón tay trắng dần chuyển qua hồng đỏ.
“Thế cũng không được.” Nại Nại nghiến răng, cười ngại ngùng.
“Lại sao nữa?” Sự phẫn nộ của Lôi Kình lại bắt đầu có dấu hiệu bùng lên.
“Ở đây không có chăn.” Vẻ tức giận của anh làm cô hơi sợ, nhưng vẫn dũng cảm
đưa ra câu hỏi trong lòng.
“Cần chăn làm gì?” Giọng Lôi Kình khá tức giận, bỏ tay cô ra cúi đầu hỏi.
“Không có chăn lạnh lắm! Lại rất cộm nữa.” Nại Nại sợ sệt nêu ra ý nghĩ của
mình. Thực tình Nại Nại muốn nói là: Đồng chí Lôi Công, nếu anh không thả em
ra, em sẽ tiếp tục nói, nếu anh thấy phiền phức thì mau thả em ra đi!
Đương nhiên không phải Nại Nại không động lòng. Khoảng thời gian hai năm giường
không, cô tất nhiên cũng có nhu cầu. Chỉ có điều lúc chưa có Lôi Kình cô không
cảm nhận được mà thôi, nụ hôn đột ngột ngày hôm nay khiến cho những dục vọng
tiềm ẩn trong con người cô lại lần nữa bị khuấy động, cũng khiến cô hoảng loạn
không biết phải phản ứng ra sao.
Có nên tiếp nhận không?
Giữa họ liệu có tương lai không?
Sau khi lên giường cô sẽ phải đối mặt thế nào với người đàn ông này?
Đối với một Nại Nại có căn bệnh “do dự” trầm trọng thì mỗi vấn đề đều phải suy
nghĩ hơn một năm sáu tháng, thế nên chỉ mới quen