
liền kéo tay Nại Nại lại, giọng nói đáng ghét lại vang lên bên tai:
“Chị khơi chuyện lên rồi lại muốn phủi đ í t bỏ đi? Làm gì có chuyện dễ dàng
như vậy?”
Nại Nại nghiến răng, quay người lại trợn mắt lên với Duy Nhã, những lời muốn
nói cứ chực chờ nơi cửa miệng mà không tài nào thốt lên được, cuối cùng chỉ
đành quát một câu: “Bỏ tay ra.”
“Tôi biết chị vẫn còn vương vấn Lữ Nghị! Nếu không sao mỗi lần gặp chúng tôi
chị lại chuồn nhanh như thế? Chị có thể quên được cả việc bị người ta ruồng
rẫy, tôi không biết phải khen ngợi hay khinh bỉ trí nhớ của chị đây? Đúng là
loại hàng thứ cấp không ai cần!”
Những lời lăng mạ của Duy Nhã xuyên thẳng vào đỉnh đầu Nại Nại, không nói lời
nào, cô vung tay về phía Duy Nhã. Tiếc rằng kết quả của việc lâu ngày không
động thủ là sự sai lệch quá lớn, chỉ một cái ngoảnh mặt Duy Nhã đã tránh được.
“Bốp!” Tiếng bạt tai dứt khoát vang lên khiến Nại Nại không khỏi bàng hoàng. Cô
nhìn tay mình rồi lại nhìn Duy Nhã đang ôm mặt. Cô nhớ hình như mình đánh
trượt, không lẽ cô lĩnh hội được thuật lục mạch thần kiếm[1'>?
Lôi Kình một tay kìm chặt cánh tay muốn giằng ra của Lữ Nghị, tay còn lại rời
khỏi mặt Duy Nhã, trên mặt anh hiện lên nụ cười lạnh lùng mà Nại Nại không thể
ngờ tới. Anh chỉ thẳng vào mặt Duy Nhã: “Tôi cảnh cáo cô, trước giờ tôi không
kiêng kị việc đánh đàn bà. Trừ người phụ nữ của mình ra, tất cả phụ nữ khác tốt
nhất đừng có gây với tôi.”
“Anh huênh hoang cái gì? Tôi sẽ báo cảnh sát.” Duy Nhã tay ôm mặt hét toáng
lên.
Lôi Kình bỏ Lữ Nghị ra, đẩy sang một bên khiến Lữ Nghị loạng choạng, cười vào
mặt anh ta: “Tôi đang rất tò mò, lúc này loại đàn ông như anh sẽ giúp ai?”
Lữ Nghị nhìn một bên là nhân tình đang uất ức vạn phần, một bên là người vợ cũ
đang nổi giận lôi đình, lúc lâu sau mới quay sang nói với Nại Nại: “Em qua lại
với anh ta?”
Lôi Kình nhướn mày, khoanh tay trước ngực đợi câu trả lời của Nại Nại trong
tiếng chửi bới của Duy Nhã.
Không biết tại sao nhưng Nại Nại biết chắc rằng, câu trả lời này sẽ ảnh hưởng
đến quan hệ giữa cô và Lôi Kình, mà cái thái độ để mặc cô trả lời của anh càng
giống như đang dùng một sức mạnh vô hình ép cô phải đưa ra quyết định dứt
khoát. Nại Nại trả lời hết sức thiếu tự nhiên: “Chẳng liên quan gì tới anh.”
Câu trả lời của cô không sai, nhưng không phải là đáp án khiến Lôi Kình hài
lòng. Anh hy vọng Nại Nại có thể tuyên bố vô cùng chi tiết về quan hệ của hai
người. Ví dụ như, anh ấy là người đàn ông của tôi, hoặc là anh ấy là chồng sắp
của tôi hoặc đại loại thế. Dù có quá đáng hơn nữa anh cũng không tức giận.
Câu trả lời mơ hồ này nhất định không thể khiến tên khốn kia hiểu được, thế là
anh tốt bụng nhắc nhở kẻ xui xẻo: “Tôi là người đàn ông của cô ấy.”
Lời nói này vừa buông ra, Nại Nại và Lữ Nghị nhất loạt thở dốc, hai loại phản
ứng hoàn toàn khác nhau xuất hiện trong đầu họ.
[1'> Một loại võ thuật, xuất xứ từ bộ tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ
Mặt Nại Nại đỏ ửng lên,
từ mặt kéo đến tận trước ngực đều trở nên đỏ rực. “Đàn ông”, điều đó cho thấy
hai người đã ngủ với nhau, hơn nữa là mối quan hệ có tương lai. Trời ơi! Tên
Lôi Công đáng chết này đúng là quá thẳng thắn!
Còn mặt Lữ Nghị lại trắng bệch. Không thể nào! Nại Nại bảo thủ như thế, ngay cả
sau sáu bảy năm chung sống cô cũng không chịu làm chuyện ấy ngoài phạm vi
giường ngủ, không thể nào nhanh như vậy đã lên giường cùng người đàn ông khác.
Tuyệt đối không thể!
Hai đứa trẻ ngây thơ đã bị một câu nói của Lôi Kình làm cho hiểu lầm như thế.
Thế là thái độ của Lữ Nghị vô cùng dị thường: “Nại Nại, anh thật không thể
ngờ!”
Câu trả lời của Nại Nại mới gọi là hiểm: “Chuyện anh không thể ngờ còn nhiều
lắm! Không phải anh bấm tay là có thể tính được đâu.”
“Thế nhưng anh ta không xứng với em.” Tuy rằng từ cách ăn mặc sang trọng, Lữ
nghị hoàn toàn biết được khả năng tài chính hùng hậu của Lôi Kình, nhưng anh cứ
muốn hạ thấp địa vị của Lôi Kình trong lòng Nại Nại.
Lôi Kình lạnh lùng lườm Lữ Nghị một cái, rồi quay qua nhìn động viên Nại Nại
nói tiếp. Anh mong nghe thấy đáp án mà Nại Nại muốn nói nhất.
“Anh càng không xứng.” Bỗng nhiên Nại Nại nói ra câu mà cô đã nén trong lòng
rất lâu, cảm giác đúng thật là thoải mái. Cô nhanh chóng tiến đến sát bên cạnh
Lôi Kình, khôi phục lại thần thái bình thường vốn có.
Mục đích của Lôi Kình đã đạt được. Thực ra từ lâu anh nhận ra rằng trước mặt
tên khốn kiếp này, Nại Nại thường căng thẳng một cách mất tự chủ. Cô vốn là
người bị phụ bạc, vậy mà lại sợ cả cái tên đàn ông đã phụ bạc cô, đây là một
tâm lý phòng bị rất kỳ lạ, vì thế mà anh chẳng thèm dùng vũ lực giải quyết tên
khốn đó, mà động viên Nại Nại nói ra những điều trong lòng muốn nói. Như vậy sẽ
khiến người phụ nữ ngốc nghếch này dễ dàng điều chỉnh lại tâm trạng sau khi bị
tổn thương.
Lữ Nghị vẫn còn muốn nói tiếp, Duy Nhã cũng áp sát vào: “Ông xã, mình báo cảnh
sát đi! Bọn họ động thủ đã đủ để bị giam rồi!”
Lúc này người đứng lại vì tò mò ngày càng nhiều, có xu thế đến nước còn không
thoát ra được.
Ánh mắt người qua kẻ lại khi nghe thấ