
ội vị thành niên tôn sùng vẻ
đẹp hình thức. Còn Phùng Minh Đạt chính là vật hy sinh của hiệp hội này. Amen!
Có điều, với một người đàn ông lương thiện mặt mày chân chất thế này, cô không
nỡ giả bệnh tật lại còn để đối phương trả tiền, cho nên trong lúc giả bệnh, Nại
Nại vẫn không quên lấy tiền ra trả.
Cô gắng gượng nói: “Đây là tiền những thứ tôi đã ăn.”
“Không cần đâu, để tôi thanh toán. Thế này nhé, cô đợi tôi một chút, Tần tiểu
thư, tôi thanh toán xong sẽ đưa cô đi khám bác sỹ.” Phùng Minh Đạt làm người
tốt đến cùng, anh kiên quyết ấn bàn tay đang cầm tiền của Nại Nại xuống, sau đó
đi ra phía quầy thanh toán.
Nại Nại vừa nghe thấy đi khám bác sỹ, cô vội vàng vớ lấy túi chuẩn bị chuồn,
thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, phía bên ngoài cửa sổ, cô lại nhìn thấy người mà
cô không muốn thấy.
Đó chính là tên xã hội đen bỉ ổi vô liêm sỉ nhất thiên hạ.
***
Lôi Kình mấy hôm nay rất bận rộn, anh làm việc liên tục không ngừng nghỉ, Lão
Thất và Hứa Thụy Dương bị anh làm cho mệt nhoài, lúc nào cũng kêu ca đòi được
nghỉ. Chỉ có mình anh không cảm thấy mệt, không muốn nghỉ ngơi. Bởi vì anh sợ
chỉ cần dừng lại một giây thôi, anh sẽ lại nhớ đến những giọt nước mắt của Nại
Nại ngày hôm đó.
Thứ người phụ nữ hiền thục cần nhất là cái gì? Hai ngày nay, mỗi khi ngừng công
việc chân tay, trí óc anh sẽ tự động hiện lên câu hỏi đó, hết lần này đến lần
khác.
Anh thừa nhận trước giờ chưa từng quan tâm đến suy nghĩ của phụ nữ, thậm chí có
thể nói là không cần thiết phải làm điều đó. Đối với những người phụ nữ lên
giường cùng anh, anh chỉ phải nghĩ coi người cô nào chuẩn, cô nào biết cách
phục vụ, còn về tư tưởng, thì mặc xác, nói tư tưởng với nhân tình, chẳng phải
là bị điên sao?
Nhưng Tần Nại Nại hình như có chút khác người, mấy câu mắng nhiếc của Nại Nại
khiến anh bắt đầu phải suy nghĩ, có lẽ anh đã làm sai điều gì rồi.
Hay là, phụ nữ hiền thục không thích hôn nhau trên đường?
Hay là, bọn họ muốn có
được sự tôn trọng của đàn ông?
Đúng vậy. Bọn họ không thể chấp nhận hành vi vượt ngoài khuôn phép. Bọn họ càng
không thể tiếp nhận tình cảm đột phát.
Lôi Kình hình như cuối cùng đã hiểu ra, anh nhếch mép cười, lấy chiếc điện
thoại gọi cho Hứa Thụy Dương, chỉ nói duy nhất một câu: “Giải tán hết đi!”
Đầu dây bên kia Hứa Thụy Dương vẫn còn chưa hiểu ra điều gì, mấy ngày gần đây
cả hành động lẫn suy nghĩ của Lôi Kình đều bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu của
triệu chứng đãng trí của người già, Hứa Thụy Dương hoang mang ngoảnh đầu lại
hỏi Hồng Cao Viễn: “Đại ca nói là, bảo chúng ta giải tán hết đi, thế có nghĩa
là sao?”
“Mày nghe nhầm rồi phải không? Giải tán rồi thì chúng ta lấy gì mà ăn?” Hồng
Cao Viễn lườm Hứa Thụy Dương một cái, tay vẫn không ngừng liên hệ địa điểm giao
hàng với khách hàng bên Úc.
“Kình ca! Chúng ta chưa thể giải tán được, chỗ Hồng tử vừa nhận vụ làm ăn gần
tỉ bạc.” Hứa Thụy Dương báo cáo với khuôn mặt đau khổ.
Lôi Kình vừa cười vừa mắng: “Đầu óc của cậu sắp đem cho chó xơi được rồi đấy. Ý
anh là cho mấy cậu về nghỉ ngơi, sáng mai đi làm sớm.”
Hứa Thụy Dương bỗng mở to mắt: “Thật ạ? Kình ca, cuối cùng thì anh cũng mở lòng
khai ân!”
“Đừng nhảm nhí nữa, các cậu muốn làm gì thì đi làm đi, chỗ Lão Thất có cách
khiến các cậu vui vẻ, đi tìm Lão Thất đi.” Lôi Kình cười nói.
“Thế Kình ca, anh định đi đâu?” Hứa Thụy Dương chợt nhận ra có ẩn tình gì trong
câu nói của Lôi Kình, thì thầm hỏi.
“Anh ra ngoài có chút việc, cảnh cáo các cậu, không ai được phép đi theo.” Lôi
Kình gằn giọng trong điện thoại, đầu kia Hứa Thụy Dương răm rắp nghe theo.
Không đến mười phút sau Húc Đô Quốc Tế không còn một bóng người, Lôi Kình ra
khỏi văn phòng của mình.
Đột nhiên anh muốn đi tìm Nại Nại để hỏi, có phải đúng là cô muốn cái tự tôn
không đáng một xu đó không? Nếu như cô muốn thứ đồ chơi rẻ tiền đó, anh đồng ý
học cách tôn trọng cô, sẽ không tức giận mắng người nữa.
***
Kết quả anh lượn quanh khu nhà Nại Nại mấy vòng, nhưng mãi chưa tìm thấy cửa.
Hôm đó lúc đưa Nại Nại về trời đã tối, bây giờ trời sáng trưng thì thấy nhà nào
cũng giống nhà Nại Nại.
Lúc còn đang do dự xem liệu có nên gọi điện cho cái cô ngốc ấy không, thì đột
nhiên anh nhìn thấy sau tấm kính cửa sổ cửa hàng cà phê ở lầu dưới, người phụ
nữ ngốc nghếch đó đang bị một người đàn ông nắm chặt tay, luyên thuyên điều gì
đó.
Anh lập tức mở cửa chui ra khỏi xe, kiêu ngạo tựa lưng vào ô tô nheo mắt nhìn
tình hình bên trong. Người phụ nữ ngốc nghếch đó rõ ràng cũng đã nhìn thấy anh,
thế mà lại dám to gan quay mặt vào trong không nhìn anh nữa!
Ánh mắt lạnh như băng của anh khiến người đi đường không khỏi run lên, nhưng
Nại Nại ngồi trong quán vẫn không hay biết, cô đang cố gắng nghĩ đối sách, cố
gắng để thái độ của mình trông có vẻ kiên định hơn một chút.
Sau khi quay lại, Phùng Minh Đạt nói với Nại Nại: “Tần tiểu thư, cô có thể đi
được không, nếu cô không ngại, tôi có thể cõng cô đi.”
Chú à, chú muốn chết sao? Cứ thế này mà đi ra đã không biết liệu có lết được về
nhà không chứ đừng nói là để chú cõng, nhất định sẽ vô c