
hắn là đang đùa giỡn với cô.
Đến nay, cô đã mất tất cả rồi, thứ duy nhất mà cô còn lại chính là bản thân
mình, nếu như ngay cả bản thân cô cũng đánh mất luôn, cô sẽ chết mà không có chỗ
chôn…
“Tả Truyền” Tào Quế luận
về chiến tranh:
“Ký khắc, công vấn kì cố. Đối viết: “Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí,
tái nhi suy, tam nhi kiệt, bỉ kiệt ngã doanh, cố khắc chi. Phu đại quốc nạn
trắc dã, cụ hữu mật yên. Ngô thị kì triệt loạn, vọng kỳ kỳ mị, cố trục chi.”
(Dịch: Sau khi chiến thắng quân Tề, Lỗ Trang Công hỏi Tào Quế nguyên nhân giành
thắng lợi. Tào Quế trả lời: “Đánh trận cần nhất là dũng khí. Lần đầu đánh trống
sẽ nâng cao sỹ khí. Lần thứ hai đánh trống sỹ khí suy giảm. Lần thứ ba đánh
trống sỹ khí ắt tận. Sỹ khí quân địch đã tận, còn sỹ khí quân ta đang hưng
vượng, cho nên có thể chiến thắng quân Tề. Nước lớn như nước Tề rất khó lường
trước, tôi sợ họ cho quân mai phục ở đó. Nhưng tôi lại nhìn thấy vết bánh xe
hỗn loạn, còn cờ chiến lại bị rơi xuống, cho nên mới hạ lệnh truy kích.”)
Xem mặt là một môn học cao thâm. Bạn học của Nại Nại trước khi đi xem mặt có
hỏi cô về kinh nghiệm tích luỹ nhiều năm trong việc này. Cô chỉ mỉm cười, sau
đó đọc một đoạn trong “Tả Truyền” cho bạn nghe.
Lần đầu xem mặt chính là lần có quyết tâm nhất, cũng là lần mới mẻ nhất. Lần
thứ hai, thứ ba trở đi, càng đi xem mặt càng tệ. Cơ bản là sau n+1 lần đi xem
mặt thì tỉ lệ gặp được người phù hợp với mình gần như là không còn.
Nại Nại chính là ví dụ tốt nhất. Tuy năm đó cô đã dương dương tự đắc khi nói về
chiến tích của mình, nhưng lại không hề biết bản thân cũng có ngày gặp phải vấn
đề và cảnh ngộ tương tự.
***
Từ trang phục có thể thấy, lần xem mặt thứ hai đối với Nại Nại là bị ép buộc và
bất đắc dĩ như thế nào. Tiểu Trần phải làm thêm giờ, không thể đi cùng cô được,
đành để mặc Nại Nại một mình phát huy. Gần giờ tan sở, Tiểu Trần không quên dặn
dò kĩ lưỡng Nại Nại phải nhớ cầm theo cuốn “Tri Âm” để làm tín hiệu gặp mặt,
địa điểm chính là quán cà phê “Thật hiếm có”.
Nghe coi, cái tên quán cà phê, thật là hiếm có, từ cái tên nghe đã thấy lần xem
mặt này lại tiêu tùng rồi!
Nại Nại đã bị vấp một lần rồi, nên lần này cô ăn mặc rất đơn giản, hơn nữa Tiểu
Trần cũng không tham gia ý kiến, vì thế cô càng được thể ăn mặc giản dị hơn.
Áo T-shirt quần bò, không trang điểm lại đi giày thể thao, tạm bợ cột tóc đuôi
ngựa lên, sau đó cô nhanh chóng đi đến chỗ hẹn. Hơn nữa, trên sống mũi cô còn
đeo thêm một cặp kính chặn lại mọi ánh mắt dòm ngó.
Đối phương hẹn gặp lúc 8h30, cô đến sớm 15 phút, ngồi không cũng chán, lại sợ
bồi bàn đi qua lườm nguýt, nên cô gọi hai miếng Mousse, ăn xong, cô ợ một tiếng
rồi lật một cuốn “Tri Âm” được đặt gần cửa sổ ra xem, những câu chữ cảm động
chẳng mấy chốc đã khiến Nại Nại khóc lóc sụt sùi.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Phùng Minh Đạt khi nhìn thấy Nại Nại.
Thực ra anh đã đến từ rất sớm. Người giới thiệu nói đó là người phụ nữ ba mươi
tuổi. Anh tìm mãi mới thấy một phụ nữ trẻ trung cột tóc đang khóc. Anh bước
nhanh đến chỗ đó, đứng do dự bên cạnh rất lâu, sau đó lặng lẽ đặt cuốn “Tri Âm”
bên cạnh ly cà phê của Nại Nại, đợi cô gái đang khóc lóc sụt sùi phát hiện ra
sự tồn tại của mình.
Nại Nại từ từ ngước đầu lên, qua làn nước mắt cô mơ hồ nhìn thấy một người đàn
ông đang đứng trước mặt mình, trên tay cũng cầm cuốn “Tri Âm”, chính là ám hiệu
gặp mặt của hai người. Thế là cô đáp lễ bằng nụ cười khách sáo và nói: “Là
Phùng tiên sinh sao? Xin chào! Tôi là Tần Nại Nại.”
“Xin chào! Cô đa sầu đa cảm đúng như lời người giới thiệu, nhưng có điều cô trẻ
hơn nhiều so với những gì cô ấy nói.” Phùng Minh Đạt không hề phật ý vì cô
không đứng lên đáp lễ, mà lặng lẽ kéo chiếc ghế ngồi xuống phía đối diện.
Nại Nại lau sạch hết nước mắt, cẩn thận nhìn về phía anh, cảm thấy hơi kinh
ngạc.
Nếu như nói trên người của người đàn ông ở tuổi 35 toát ra một ma lực về sự
trưởng thành chín chắn, thì con người này tuyệt đối là “quá chín” rồi.
Các nếp nhăn trên mặt như tái hiện lại những gian khổ 5000 năm qua của Trung
Hoa , còn chưa kể đến nốt ruồi sư gia phía dưới mép, Nại Nại nhìn về hướng cửa
sổ, rồi lại quay đầu lại nhìn cho rõ, đúng thế, đúng là có nốt ruồi sư gia, còn
có lông nữa chứ.
Nại Nại thầm cảm ơn vì đã đeo kính đi, kính hơn một diop cho thấy rõ nét mọi
thứ tuyệt đối có lợi khi đi xem mặt.
Tiểu Trần lôi được ông này ở đâu ra không biết? Đồi Mã Vương Tây Hán? Hay là
Pháp Môn Tự ở Tây An?
“Tần tiểu thư, cô sao thế? Không khoẻ sao?” Nhìn thấy sắc mặt Nại Nại ngày càng
xấu, Phùng Minh Đạt cứ tưởng rằng cô không khoẻ trong người, nên anh hỏi đầy
quan tâm.
Nại Nại đau đớn nằm vật ra bàn nói: “Xin lỗi Phùng tiên sinh, bụng tôi hơi đau,
trong người không khoẻ lắm.”
“Cô đói hay ăn phải cái gì không vệ sinh? Có cần đi khám bác sỹ không?” Những
lời quan tâm tận tình của Phùng Minh Đạt khiến Nại Nại cảm thấy rất hổ thẹn vì
hành vi lừa gạt của mình. Thực ra lỗi không phải ở anh, mà là ở cô, đến tận lúc
này cô vẫn còn là thành viên trung thành của hiệp h