XtGem Forum catalog
Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Thục Nữ Pk Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324383

Bình chọn: 10.00/10/438 lượt.

mình.

Để bày tỏ thành ý của mình, Nại Nại nghiến răng mua một bộ quần áo mới. Chỉ có

điều bộ quần áo đó mua theo gu của Tiểu Trần, khiến Nại Nại cảm thấy vô cùng

bất an.

Một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, lại thêm một chiếc áo khoác lửng, tất

nhiên phần xương quai xanh xinh đẹp và chiếc cổ thon dài của cô được lộ ra,

nhưng cũng lộ ra phần rãnh ngực không nên lộ. Nại Nại ấm ức hỏi: “Có nhất định

phải ăn mặc giống những cô gái trong tiểu thuyết của bà nội Quỳnh Dao thì mới

có thể đi xem mặt thành công không?”

Tiểu Trần liền trả lời: “Xem mặt nhất định phải kê đơn đúng bệnh, đối phương là

người thế nào thì sẽ ăn mặc theo kiểu ấy. Thà rằng chúng ta không chấp nhận họ,

chứ không thể để họ chê mình được.”

Quá sâu sắc! Nại Nại tự động viên bản thân. Nhưng kiểu ăn mặc theo thời đại của

bà nội Quỳnh Dao vẫn khiến cô không thoải mái, đến nụ cười cũng có phần gượng

gạo. Còn chẳng kịp phản ứng gì cô đã bị Tiểu Trần kéo đến điểm hẹn xem mặt.

Lúc xuất hiện ở quán trà Phúc Điền với trang phục ấy, rất nhiều khách thưởng

trà đều không hẹn mà cùng hướng ánh nhìn về phía cô. Nại Nại cảm thấy lúc đó

trên mặt cô chỉ còn thiếu không ghi lên mấy chữ “Đi xem mặt” nữa thôi. Chắc

chẳng có ai không biết mục đích cô đến đây là gì. Cô sẽ ghi nhớ ngày hôm nay.

Hôm nay sẽ là ngày mất mặt nhất, cũng là lần ăn mặc trang điểm tệ hại nhất

trong cuộc đời cô, vì vậy tâm trạng cô càng thêm bất ổn, đến cả vấn đề nên bước

vào quán bằng chân trái trước hay chân phải trước cô cũng quên mất

Thế là buổi triển lãm mùa thu mặt hàng tồn đọng đã bước vào giai đoạn cao trào

trong lúc cô còn đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng, khi bị Tiểu Trần đẩy vào

căn phòng được bao riêng, cuối cùng cô cũng nhìn thấy “đối tượng giao dịch” đó.

Tiểu Trần vốn cởi mở, qua đó ngồi hàn huyên, Nại Nại thì vẫn giữ nguyên nụ cười

bồn chồn như lấy cắp ví tiền của ai đó, cô ngồi ở vị trí sát cửa nhất, tiện cho

việc lát nữa có xảy ra chuyện gì thì co giò chạy luôn.

“Đây là đồng nghiệp của em, Tần Nại Nại, còn đây là cháu họ của dì Lý, Lâm

Trị.”

Nại Nại nghe giới thiệu xong vội cúi người hành lễ, liền bị Tiểu Trần lườm cho

một cái, cô đành cúi đầu ngậm ngùi. Xem ra hôm nay có thể bỏ qua kiểu hành lễ

này, đúng là tự làm mình thiệt thòi.

Cái gọi là “tình yêu chị em”, tất nhiên là phải có một chị một em rồi. Vị Lâm

Trị ngồi trước mặt khí chất tuấn tú, cường tráng khoẻ mạnh, lại là tiến sỹ, Nại

Nại tất nhiên không hiểu nổi sao cậu ta lại đồng ý đi gặp cô. Vốn tính bộc trực

thẳng thắn, nên câu đầu tiên cô nói là: “Tôi đã ly hôn rồi.”

Chân cô đau điếng, đó là do Tiểu Trần dùng gót giày giẫm mạnh vào chân cô dưới

gầm bàn.

Nại Nại ngẩng đầu lên thấy Tiểu Trần đang lườm mình, đột nhiên phát hiện ra

mình lỡ lời, đành cầm cốc lên uống trà.

Đối phương nở một nụ cười, nói: “Tôi biết, người giới thiệu đã nói rất rõ trước

đó rồi.”

Nại Nại tự nhủ, vậy càng tồi tệ! Cậu ta đã biết rõ tình hình vậy mà còn đồng ý

đến gặp, chắc chắn có vấn đề gì đó.

Người đàn ông đó bước qua, lịch sự rót trà thêm vào cốc của Nại Nại, sau đó

cười nói tiếp: “Bởi vì tôi nhận thấy việc ly hôn hay không không thể đem ra làm

tiêu chuẩn để đánh giá phẩm cách của một con người. Cho nên tôi cảm thấy mình

nên đến.”

Woa! Câu trả lời rất hay, cộng mười điểm. Đôi mắt Nại Nại lập tức cong cong như

mảnh trăng khuyết, có thể thấy câu lấy lòng đó của anh rất có tác dụng.

Tiểu Trần vốn sợ câu nói đó của Nại Nại sẽ khiến người ta không thoải mái, tình

hình này có thể thấy cô gỡ bỏ được cả nghìn cân gánh nặng, thế nên vội vàng

nói: “Thực ra chị Nại Nại rất lương thiện! Chị ấy còn biết nấu cơm, đan áo len.

Phụ nữ ngày nay mấy ai còn biết đan áo nữa đâu? Chị ấy chính là mẫu dâu thảo vợ

hiền đó ạ.”

Phụt! Nại Nại phun hết ngụm trà vừa uống. Tiểu Trần, em không thể như thế được,

sao em có thể nói lời phỉ báng người khác thế chứ? Câu dâu thảo vợ hiền chính

là dùng để chửi người khác em có biết không? Ai dám nói thêm một câu nào nữa,

Nại Nại nhất định sẽ mắng người đấy, các người mới là dâu thảo vợ hiền, cả nhà

các người toàn dâu thảo vợ hiền…

Ngước mắt lên lén nhìn,

cô thấy Lâm Trị vẫn cứ mỉm cười. Nại Nại lẩm bẩm một mình, xem ra người này với

Lôi Công có cùng kiểu phản ứng. Chỉ có điều mép Lôi Công k xuống dưới, còn mép

người này thì hướng lên trên mà thôi.

Một Nại Nại đang lẩm bẩm một mình, một Lâm Trị tìm không tìm ra chủ đề nói

chuyện. Cả hai đều im lặng khiến Tiểu Trần thấy khó xử vô cùng.

“Nhà của công ty hai người có dễ bán không?” Lâm Trị cảm thấy không khí hơi

ngại ngùng, đành tìm một chủ đề bất kì nào đó. Thực ra thì ấn tượng đầu tiên

của anh với Nại Nại rất tốt. Nói thế nào nhỉ, cô là kiểu người chưa từng vấy

bẩn bụi trần nhân thế. Tất nhiên cũng có cá tính riêng, nhưng thuộc loại lương

thiện. Hơn nữa vui buồn giận dỗi đều thể hiện rõ trên mặt, rất đáng yêu. Nại

Nại dáng người nhỏ, nên cái gì trông cũng nhỏ nhắn xinh xắn, thêm nữa là bộ váy

trắng, mang lại cảm giác như đang gặp hoa khôi thời còn ở trường đại học.

“Căn hộ của chúng tôi hình dạng đúng tiêu chuẩ