
ại Nại.
Còn Tiểu Trần, người đại diện cho Nại Nại tự nhiên cũng trở thành người đánh
giá chọn lọc đầu tiên. Sau khi đã chọn lọc kĩ lưỡng, Tiểu Trần đã tập hợp ảnh
của những người mà đến hiện tại cô đánh giá là tạm ổn, rồi đem đến cho Nại Nại
xem, để cô tuỳ ý lựa chọn đối tượng đi xem mặt.
“Đây là cháu của sếp Lưu, nghe nói đi du học ở Anh về, năm nay 36 tuổi, nghe
nói anh ta làm giám đốc một khu vực lớn trong top 500, cuộc sống khá giả dư
dật, có mỗi một khuyết điểm, đó là đầu giống như sếp Lưu – một sân băng khô
hạn.” Tiểu Trần đưa bức ảnh, Nại Nại cầm lên xem, suýt nữa phụt cả trà vào ảnh.
Cô là hàng ế ẩm thật, nhưng chưa tới mức phải sống cả đời với vị huynh đệ này
chứ? Vị huynh đệ này đúng là hơi bị già.
“Nói bậy, sếp Lưu còn tốt hơn anh ta nhiều. Anh ta là hoàn toàn không có sợi
tóc nào, còn sếp Lưu chỉ có ở giữa mới là sân băng khô hạn thôi, hai bên vẫn
xanh tốt lắm.” Nại Nại nhìn người trong ảnh lắc lắc đầu, sau đó đổi sang tấm
tiếp theo.
“Đây là chủ căn hộ số 18. Chị nghĩ xem, mua nhà ở đây chí ít trong tay phải có
hơn cả nghìn tám trăm vạn mới dám trả một lần hết tiền nhà chứ. Anh ta mua nhà
trả một l đấy. Cách đây không lâu anh ta có xin em số điện thoại của chị. Em
xin ảnh trước, sợ chị không nhớ ra mặt.” Tiểu Trần cười nói.
Sao lại không nhớ chứ, người đàn ông đó cao bằng Nại Nại, nếu đứng xa một chút
nhìn vào, Nại Nại mà đi giày cao gót thì còn cao hơn anh ta một chút. Cao bằng
phụ nữ không có gì sai, sai ở chỗ là cao bằng Nại Nại. Nại Nại cao 1.60m, còn
hơi ăn gian tí, anh này chắc chắn cũng chả cao được tới đâu.
“Người này thì sao? Đây là một anh chàng tốt đấy. Là cháu họ của dì Hai nhà dì
Lý lau dọn ở đây. Nghe nói đang học bằng tiến sỹ, trẻ tuổi, có khí chất, con
người cũng tốt.” Tiểu Trần không làm bà mối thật đáng tiếc, điều kiện của từng
người cô đều thuộc nằm lòng không bỏ sót chi tiết nào. Đúng là tinh anh trong
giới mai mối, điển hình của những bà mối.
Nại Nại lại thở dài nói: “Nhưng cậu ta kém chị ba tuổi.”
“Kém ba tuổi thì sao? Nữ hơn ba, nhà phất lớn! Chị chọn được rồi thì chúng ta
tiến hành thôi. Chị chuẩn bị đi rồi chúng ta đi xem mặt.” Tiểu Trần vô cùng
hứng khởi. Có vẻ như tất cả những cô gái chưa từng yêu đều thấy đi xem mặt là
một việc rất thú vị, tiếc là Nại Nại không nghĩ thế.
Hai người khác giới xa lạ, với mục tiêu là kết hôn, cùng ngồi lại với nhau rồi
cân đo đong đếm điều kiện của đối phương, sau đó lại xem xét điều kiện của
mình, bản thân điều này đã khiến cho hôn nhân ít đi phần nào sự rung động. Tuy
cô không có tư cách để đòi hỏi gì, nhưng Nại Nại vẫn hy vọng có thể qua lại
cùng một người đàn ông khiến cô rung động, cho dù chỉ là đi xem mặt thôi.
Bất chợt, trong đầu hiện ra một hình bóng, vị Lôi Công đó. Tất cả điều kiện của
anh đều rất tốt, chỉ là nghề nghiệp làm cô hơi bất an. Không biết tại sao,
nhưng cô biết chắc, nếu Lôi Công biết cô đi xem mặt, nhất định sẽ rất không
vui, sẽ rất tức giận.
Thậm chí còn làm những chuyện vô cùng nguy hiểm.
Những lo lắng vô căn cứ khiến cô lấy tay bóp bóp trán đang đau nhức.
Nại Nại thở dài bất lực rồi lại nhìn những tấm ảnh kia. Thực ra đi xem mặt cũng
là một công việc đòi hỏi phải có kỹ thuật. Chỉ vài lần gặp mặt đã quyết định
hạnh phúc cả cuộc đời sau này của mình thật là quá khó.
Hậu quả của việc bệnh tình gấp gáp đi tìm bừa thầy lang rất nghiêm trọng, thậm
chí còn đáng sợ hơn chuyện hôn nhân đổ vỡ.
Đầy dứt khoát, cô nhắm mắt rồi bốc bừa một tấm ảnh trên bàn, sau đó nói với
Tiểu Trần: “Chính là anh này. Chị sẽ đi xem mặt anh ta.”
Tiểu Trần đập một cái vào đùi rồi nói: “Tốt! Chị Nại Nại, rốt cuộc chị đã nghĩ
thông rồi! Lần này chị quyết định cho phi công trẻ lái máy bay bà già đấy hả?”
Trước kia Nại Nại đã cùng
người khác đi xem mặt rất nhiều lần. Cái giá phải trả rất thảm hại, hậu quả rất
nghiêm trọng.
Lần đáng nhớ nhất chính là cùng chị họ đi xem mặt, năm đó chị họ 24 tuổi, còn cô
20. Bởi vì nói là chỉ đến coi qua mặt rồi về luôn, cho nên khi tới địa điểm bà
mối hẹn, chị họ ngồi quay lưng với người kia, Nại Nại vì tỏ rõ mình cũng trên
một chiến tuyến với chị họ, nên cũng ngồi quay lưng lại. Vậy là, trò đùa tinh
nghịch của họ đã thành công, sau khi trốn thoát, đã có một đoạn đối thoại như
sau:
Bà mối hỏi chị họ: Thế nào?
Chị họ nói: Cháu không nhìn thấy.
Bà mối hỏi người đi xem mặt: Thế nào rồi?
Anh ta nói: Tôi thích cô gái cao hơn.
Bà mối tức tốc đến nhà chị họ, lôi hai chị em ra đo. Ồ! Nại
Nại thắng!
Từ đó trở đi, Nại Nại bách chiến bách thắng, bách thắng bách chiến. Chỉ cần có
chị em nào không muốn đi xem mặt, hoặc có ý kiến với sự sắp xếp của bố mẹ, muốn
bỏ chạy ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, liền liên hệ với Nại Nại đầu tiên. Có
cô hợp sức chiến đấu, chuyện xem mặt nhất định thành công rực rỡ, thuận lợi
hoàn thành nhiệm vụ làm đối phương tức giận bỏ đi, hoặc là ôm ấp một mục tiêu
khác.
Biệt danh của Nại Nại là, “đi xem mặt đến quỷ cũng phải sầu.”
***
6 giờ tối, tại quán trà Phúc Điền, Nại Nại bắt đầu chương đầu tiên trong nhật
kí xem mặt của