
g ra, để nàng rời
khỏi thân thể của hắn. Chính là, thân thể của hắn tựa hồ trở nên kỳ quái, không
hề đau đớn nhưng lại càng lúc càng nóng lên. Nàng thử di chuyển thân mình, lại
nghe hắn gầm nhẹ một tiếng. Vật nam tính của hắn ở bên trong nàng tựa hồ run
rẩy.
Giờ phút này, hai người
chặt chẽ kết hợp. Tuy rằng nàng không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng cũng
bị cảm giác thân mật này làm cho rung động.
Ngạc Nhi chưa từng nghĩ
tới, một người có thể dùng cách thức như vậy tiếp cận một người khác. Nàng có
thể cảm nhận được nhịp tim của hắn… Diêm Quá Đào chậm rãi ngẩng đầu lên, hận ý
trong hai mắt đã hoàn toàn biến mất. Sâu trong đáy mắt như có hai ngọn lửa nhỏ
đang cháy rực. Giờ phút này hắn không cách nào nhớ tới cừu hận, thậm chí đã
muốn quên đi. Người đang ở dưới thân hắn đây chính là phụ nữ của Lãnh gia mà
hắn hận thấu xương. Nhưng vào thời khắc nước mắt của nàng rơi xuống, trong lòng
hắn lại thầm muốn an ủi nàng.
“Còn đau nữa không?” Hắn
hơi chuyển động thân mình. Mùi hương ngọt ngào cùng với thân thể mềm mại của
nàng như vây lấy hắn, khiến hắn như mất hồn, làm cho hắn phải liên tục cắn răng
hít sâu mới có thể khắc chế xúc động đang trào dâng trong máu.
Nàng “ưm” một tiếng, bởi
vì hắn chuyển động mà sợ hãi. Nàng muốn mau chóng rời khỏi. Đau đớn khi nãy vẫn
khiến nàng cảm thấy sợ hãi cực độ. Hắn lúc trước rất thô bạo, làm cho nàng
không thể dễ dàng tiếp nhận hắn. Nàng rất nhỏ bé, mà hắn lại quá mức cao lớn,
cùng với đau đớn khi đó khiến nàng vô cùng sợ hãi.
“Làm ơn! Từ bỏ đi.” Nàng
thở hổn hển, bối rối nhìn hắn. “Anh cũng không thể cử động?” Khuôn mặt nàng đỏ
bừng, ngập ngừng cầu xin hắn.
Đối với nàng mà nói, hắn
kỳ thật là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Thỉnh thoảng trong mắt hắn lại
biểu lộ hận ý, cùng với nụ cười lạnh bên môi khiến nàng càng hoảng sợ.
Nhưng là vào giờ phút hai
người thân mật, khi hắn cắn chặt răng, hai mắt sáng lên cúi nhìn nàng, nàng lại
như thấy ở sâu trong đôi mắt hắn là ôn nhu cùng quan tâm. Trên trán hắn lấm tấm
mồ hôi, đầu gục xuống ngực nàng. Ý chí của nàng dần tan rã, hai tay run rẩy như
muốn vươn ra đặt lên bả vai hắn.
“Ngạc Nhi, vẫn chưa chấm
dứt đâu.” Hắn lần đầu tiên kêu tên nàng, cúi đầu ghé vào bên tai nàng, vươn
lưỡi khẽ liếm vành tai mẫn cảm của nàng. Lời hắn nói làm đôi môi đỏ mọng của
nàng run rẩy.
Còn chưa dừng lại sao?
Hắn còn có thể tiếp tục làm cho nàng đau đớn hay sao?
Ngạc Nhi mở to hai mắt,
nghi hoặc nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt chưa khô. Nàng run rẩy,
cảm giác được hơi thở nóng bỏng của hắn, so với lúc trước lại càng mạnh mẽ hơn.
Tay hắn đi vào nơi hai
người kết hợp, ở hạch hoa mẫn cảm của nàng mà vỗ về chơi đùa. Không giống với
thô lỗ bá đạo lúc trước, động tác hắn bây giờ thập phần nhẹ nhàng, thong thả
đụng chạm.
“Ngạc Nhi, Ngạc Nhi…” Hắn
tựa vào bên tai nàng, khàn giọng gọi tên nàng không ngừng.
Nếu nàng không phải phụ
nữ của Lãnh gia, nếu không phải dòng họ hắn căm hận nhiều năm như vậy, hắn sẽ
không phải hận thù với nàng như vậy? Hắn hẳn đã là kẻ vô tình máu lạnh, nhưng
nhìn thấy nước mắt của nàng lại khiến trong lòng hắn không khỏi thương xót.
Hắn chỉ muốn báo thù,
muốn dùng phương pháp tàn nhẫn nhất mà làm nàng nhục nhã. Nhưng hắn lại hoàn
toàn không dự đoán được đến bây giờ nàng vẫn còn nguyên vẹn. Kinh ngạc khiến
hắn buông lỏng lòng hận thù trong lòng, tâm bỗng trở nên mềm mại, giờ phút này
còn dỗ dành nàng.
“Buông.” Nàng nhỏ giọng
nói, cổ tay đã bị thắt lưng làm cho đỏ ửng.
Hắn hơi nâng thân thể,
cởi bỏ thắt lưng trói cổ tay nàng. Động tác đơn giản này lại khiến cho vật nam
tính của hắn càng tiến sâu vào bên trong nàng. Hai người đồng thời rên rỉ ra
tiếng.
Ngạc Nhi thở hổn hển, hai
tay vẫn còn run rẩy. Nàng lúc này căn bản một chút khí lực cũng không còn, hoàn
toàn không thể tránh đi vuốt ve của hắn.
Đôi tay kia như có ma lực
vỗ về chơi đùa, như an ủi nàng, nhưng lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Nàng cắn
chặt môi, không muốn phát ra âm thanh xấu hổ, lại bị cách thức âu yếm của hắn
làm cho không ngừng thở gấp.
Đôi môi Diêm Quá Đào dừng
ở nơi cổ tay nàng ửng đỏ, dịu dàng liếm, hôn lên đau đớn của nàng. Nàng ngơ
ngẩn nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, thần trí dần trở nên mông lung. Thân mình
cao lớn của hắn tuy rằng vẫn đè lên nàng, nhưng là không hề nặng nề như trước.
Nàng ngược lại chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể hắn, mà sự tồn tại của hắn cũng
không khiến nàng có cảm giác khó chịu.
Nàng hơi di chuyển thân
mình, muốn tìm một vị trí thoải mái. Nhưng là động tác như vậy lại làm cho hắn
thở gấp.
“Tôi không phải cố ý.”
Ngạc Nhi đỏ mặt, không biết nên giải thích thế nào. Dường như nàng vừa động đậy
sẽ khiến hắn có cảm giác rất khó chịu. “Tôi nghĩ, nếu anh nguyện ý đứng lên,
chúng ta đều có thể…” Nàng không có cơ hội đem suy nghĩ nói ra hết. Bởi vì vật
nam tính kia bất giác chuyển động kịch liệt, khiến cho nàng nháy mắt quên cả hô
hấp.
Hắn rốt cuộc không khắc
chế được nữa, đôi môi nóng bỏng che miệng nàng lại. Lúc sau hắn bất ngờ thẳng
lưng, kiên quyết t