
ho nên ta mới đổi ý, bỏ mặc các người không lo, để các người tự
sinh tự diệt…”
Nước mắt thuận theo gò má chảy xuống, Tiểu Tiểu
nhìn về phía Vu tướng, rồi lại nhìn Vu phu nhân, bọn họ hẳn là cha mẹ
của nàng, nhưng…
“Ta từ nhỏ không cha không mẹ, khi còn quấn
trong tã lót, đã được sư phụ nhặt về. Lúc ông nhặt được ta, ông nói chỉ
còn sót lại một hơi thở mà thôi, y thuật của sư phụ giỏi kinh người,
nhưng để cứu ta lại hao phí mất nửa tháng…sư phụ nói đã mấy lần hết hơi
thở rồi, nhưng ông không bỏ cuộc, cuối cùng mới nhặt lại được cái mạng
nhỏ của ta. Ta thường nghĩ, một đứa bé quấn tã lót, nó có lỗi gì chứ?
Bất kể nhà nó có tiền hay không, con bị bệnh, bao giờ cũng tận tâm tận
lực chạy chữa mới phải, nếu thật sự chữa không được nữa, con chết rồi,
có phải cũng nên đào cái hố mà chôn con hay không? Nhưng cha mẹ ta thì
không, bọn họ đem ta vứt ở bên vệ đường, khi đó nếu không phải ta rên
lên một tiếng, sư phụ cũng sẽ không phát hiện ra ta…
Sư phụ nói,
quần áo trên người ta rất bình thường, ắt hẳn là con gái trong nhà bình
dân, ông ở phụ cận tìm rất lâu cũng không tìm được cha mẹ ta, thế là, ta vẫn luôn tưởng rằng ta là cô nhi…mãi đến khi…”
Chà lau nước mắt trên mặt, Tiểu Tiểu nghẹn ngào nói:
“Mãi đến khi ta biết được ngày mai các người bị chém đầu, tất nhiên Hoàng
thượng cũng biết sau khi các người bị chém đầu ta sẽ rời khỏi kinh
thành, khi đó phòng bị trong kinh thành cũng trở nên nghiêm ngặt, muốn
rời đi thì sẽ hơi khó. Cho nên ta muốn rời đi trước thời hạn, chính ngay lúc hôm qua định xuất thành, nhìn thấy sư phụ gấp gáp từ ngoài thành
trở về, ông nói với ta ban nãy ông hỏi thăm được tin tức của cha mẹ ta,
cũng nói cho biết tên của ta – Thủy Nhu, tên của ta là Thủy Nhu, cha ta
chính là đương kim thừa tướng – Vu Y Bác, người nhà của ta ngày mai sẽ
bị chém đầu toàn bộ…
Ta có quyền chọn lựa, ta có thể làm như
không biết mọi chuyện cùng với Lân vương và Điểm Điểm cao chạy xa bay,
nhưng ta làm không được, ta thật sự làm không được…có lẽ, là trái tim ta chưa đủ cứng, vẫn chưa đủ tàn nhẫn. Hai mươi năm trước, các người từng
cho ta một mạng, tuy rằng khi đó các người ruồng bỏ ta, nhưng các người
vẫn có ơn sinh thành với ta, ta vẫn sẽ cứu các người. Hôm nay, ta dùng
cái mạng này của ta để cứu các người, sau này Tiểu Tiểu ta bất luận sống hay chết, đều không chút liên quan gì tới các người! Ta là Tiểu Tiểu,
Thủy Nhu sớm đã chết rồi…”
Ngọc bội nắm chặt trong tay bị tàn
nhẫn vứt xuống, đấy là không lâu trước sư phụ đưa cho, là miếng ngọc bội mà năm đó đeo trên người nàng. Vành mắt Tiểu Tiểu đỏ lên, nước mắt vẫn
chảy ào ào, nhưng đầu nàng cúi rất thấp, không muốn để bọn họ nhìn thấy
sự yếu đuối lúc này của nàng. Thật ra, nàng chỉ là một đứa trẻ, một đứa
trẻ lớn không nổi mà thôi.
Trong lao tĩnh lặng, ai cũng không nói chuyện, ngay đến Thủy Thủy trước nay nhìn thấy Tiểu Tiểu thì toàn thân
như mọc gai giờ cũng yên lặng, kết quả như vậy, ai cũng không ngờ tới
chứ gì? Vu phu nhân ngây ngốc ngồi đó, hai mắt thẫn thờ nhìn về phía
Tiểu Tiểu, lại không giống như nhìn Tiểu Tiểu, tựa như đang chìm đắm
trong chuyện cũ gì đó. Mà trong mắt Vu tướng cũng xẹt qua một tia đau
thương, ông nhìn chằm chằm thân hình nhỏ nhắn đang cuộn thành vòng tròn
cách đây không xa kia, cô gái mà lâu nay ông vẫn luôn muốn trừ khử…
“Tiểu Tiểu, nàng nói không phải là thật…nàng đang lừa ta đúng không! Làm sao
có thể…nàng làm sao có thể…sao có thể…” bàn tay nắm lấy thanh chắn từ từ buông thõng, người cũng từ từ trượt xuống đất…y yêu nàng cơ mà! Từ lần
đầu tiên gặp mặt đã yêu nàng rồi, y từng hận sự mềm yếu của bản thân,
từng hận bản thân nhát gan, từng nghĩ dù nàng đã là người của Hoàng
thượng rồi, y vẫn sẽ đối xử tốt với nàng…nhưng mà, y chưa bao giờ nghĩ
tới, nàng lại là muội muội của y, lại là muội muội ruột của y!
Sóc vương ha ha cười
to, nếu như nàng rơi vào trong tay hắn, hắn sẽ dạy dỗ nàng một phen,
nhưng bây giờ nàng đang rơi vào trong tay hoàng huynh, không phải nằm
trong tay hắn
______________________________
“Hơ hơ…ha
ha…” Tiếng cười điên cuồng ngang ngược, lúc Vu Hoa nói xong thì vang
lên, Thủy Thủy cười chảy nước mắt, cười đến mắt híp cả lại, nàng ta lắc
lư đi tới, đứng bên cạnh Vu Hoa, cười trào nói:
“Tiểu Tiểu, bị
bắt thì là bị bắt, cần gì phải bịa ra câu chuyện êm tai thế này chứ?
Từng thấy qua nhận bậy người thân, nhưng chưa từng thấy qua nhận bậy
người thân giống như ngươi; thấy qua kẻ bịa chuyện, nhưng chưa từng thấy ai bịa chuyện giống như ngươi…”
“Thủy Thủy..” Vu tướng tức giận
trách móc một tiếng, dọa cho Vu phu nhân đang trầm tư liền run rẩy,
trong ánh mắt của bà ta tìm lại được tiêu cự, bà ta ngẩn ngơ nhìn Tiểu
Tiểu, tựa hồ như muốn tìm gì đó.
“Thủy Thủy, không được vô lý!”
Vu tướng nghiêm khắc trách mắng, ông ta cúi người nhặt ngọc bội dưới đất,
hai tay hơi hơi run rẩy, mắt híp lại, nhìn thật kĩ càng, khuôn mặt thoắt xanh thoắt trắng, khiến người ta đoán không ra ông ta đang nghĩ gì…
“Thủy Nhu…” Thanh âm tê tái tim gan bỗng vang lên trong nhà lao, Tiểu Tiểu
ng