Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Thuận Tay Dắt Ra Một Bảo Bảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326071

Bình chọn: 8.00/10/607 lượt.

m tình gặp mặt lần

này, so với lần trước, lại có sự chênh lệch rất nhiều.

Trong

thiên lao tối tăm, một tiếng mở cửa thanh thúy, làm ngục tốt đang ngủ

gục vội ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Hỷ công công thì sợ đến độ run cầm

cập cúi đầu, ánh mắt Hỷ công công sắc bén mà liếc nhìn họ một cái, cung

kính nói với Tiểu Tiểu:

“Nương nương, mời bên này!”

Tiểu

Tiểu cười khổ một tiếng, sắp bị nhốt trong thiên lao rồi, nhưng thái độ

của Hỷ công công lại khiến nàng dở khóc dở cười: nàng là tội nhân, không phải đến thăm tù.

Cả nhà Vu tướng, vốn đã mơ màng, tuy ngày mai

bị chém đầu rồi, nhưng ngủ thì vẫn phải ngủ. Kết quả đã biết, bọn họ

cũng đau lòng tới mấy ngày, nhưng sau khi khóc, ngày tháng vẫn trôi qua, ngủ thì vẫn phải ngủ.

“Cô…cô tới làm gì? Không phải bị bắt lại đấy chứ?”

Thủy Thủy nhìn thấy Tiểu Tiểu, cái bộ óc vốn không hoàn toàn tỉnh táo kia lập tức bừng tỉnh, nàng ta cười trào hỏi.

“Như mong muốn của cô, phải!”

Ở cách vách Vu tướng, ngục tốt mở cửa lao, Hỷ công công cung kính nói:

“Nương nương, trước ấm ức cho người rồi!”

Thái độ của Hoàng thượng đối với nàng, Hỷ công công vẫn luôn biết. Mà thủ

đoạn của Tiểu Tiểu, ông cũng tận mắt nhìn thấy: cách làm người của Tiểu

Tiểu, so với chủ tử khác trong cung, lại quang minh lỗi lạc hơn nhiều,

ông tin Hoàng thượng đối đãi với Tiểu Tiểu như vậy cũng chỉ là tạm thời

thôi, rất nhanh, Hoàng thượng sẽ thả Tiểu Tiểu ra ngoài.

“Hỷ công công khách sáo rồi, bây giờ ta là lao phạm, vả lại ta xưa giờ chẳng

phải là nương nương, nương nương thật sự là nàng ta…”

Chỉ vào

Thủy Tiên đang cuộn tròn trong lòng một người đàn ông xa lạ, Tiểu Tiểu

nhẹ nhàng nói. Thực ra, lúc mới nhìn thấy Thủy Tiên, nàng còn ngẩn ra

một lúc. Không biết Hoàng thượng tìm thấy họ khi nào, cũng không biết

Hoàng thượng hoài nghi thân phận của nàng từ lúc nào.

“Tiểu Tiểu, sao nàng cũng bị…bắt vào đây?”

Vu Hoa nhìn thấy Tiểu Tiểu, khẩn trương đi tới, nắm lấy thanh chắn bằng

gỗ, nhìn Tiểu Tiểu đang ngồi ủ rũ trên một đống cỏ khô. Tiểu Tiểu nhìn

về phía cửa lao đã đóng lại, rồi lại nhìn ngục tốt sớm đã lui ra, nàng

cười réo rắt nói:

“Ta muốn cứu các ngươi, cho nên vào đây. Vu

Hoa, cám ơn huynh quan tâm ta. Các người không sao rồi, Hoàng thượng đã

có lệnh, trời sáng thì có thể rời đi…”

Lệ vương trong mắt, nếu như hỏi Vu gia người nàng quyến luyến nhất là ai, đó chắc chắn là Vu Hoa rồi.

Cúi đầu nhìn y phục trên người vẫn trắng như tuyết kia, sớm đã không phải

của nàng nữa. Đã nói muốn tin tưởng nàng, nhưng lúc sắp tới, vẫn có ma

ma đứng bên giám sát đem y phục của nàng thay hết toàn bộ, thậm chí cả

đồ lót cũng thay hết…

Tiểu Tiểu biết Hoàng thượng đang lo lắng

điều gì, nhưng không cần thiết. Nếu nàng đã đến, mà Hoàng thượng lại

biết nàng biết dùng độc thì sao nàng có thể mang độc theo trên người

được chứ? Bây giờ, trên người nàng trống không, thật sự trừ y phục ra,

cái gì cũng không có.

“Hoàng thượng muốn thả chúng ta? Không thể nào, Tiểu Tiểu, tại sao? Nàng đã đồng ý điều gì với Hoàng thượng?”

Phẫn nộ nắm lấy thanh chắn gỗ, Vu Hoa hai mắt sưng đỏ gào lên, mà Thủy Thủy sau khi nghe xong, cười vui vẻ nói:

“Chắc chắn là vì đứa con của ta rồi, đây là cốt nhục của Lân vương cơ mà, Hoàng thượng vì đứa bé mới thả chúng ta…”

Thủy Tiên ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn Tiểu Tiểu, trong con mắt mềm mại mang theo một tia kì vọng. Mà người đàn ông phía sau nàng ta, cũng khó mà

che đậy sự vui mừng khôn xiết trong ánh mắt, Vu tướng và Vu phu nhân

cũng nhìn về phía này, mang theo vẻ mặt khó mà tin nổi.

Đúng thế, vốn tưởng là sắp chết rồi, đột nhiên nghe thấy không cần phải chết nữa, ai mà không vui cho được? Tiểu Tiểu cười tự trào, đây chính là người

nhà của nàng, ắt hẳn là người thân nhất của nàng…nhìn bọn họ, nàng cũng

nên chết tâm thôi.

“Tiểu Tiểu, thế nàng thì sao? Dựa vào năng lực của nàng, ta không tin Hoàng thượng có thể bắt được nàng!”

Muốn túm lấy nàng, nhưng Tiểu Tiểu ngồi rất xa; muốn lay tỉnh nàng, nếu đã

chạy rồi, tại sao còn quay lại gánh lấy oan ức này…nhưng y lại nói không nên lời.

“Rất buồn cười, đúng không? Ta không biết Thủy Tiên đã

bị bắt, từ trước đến giờ ta cũng chưa từng nghĩ muốn ép các người vào

chỗ chết. Khi ta biết các người thuê sát thủ muốn giết ta, vào cái ngày

mà Thủy Thủy hạ độc ta…ta cũng chưa từng nghĩ sẽ khiến các người phải

chết. Ta sắp đi, lúc quyết định muốn rời khỏi, ta thậm chí còn nghĩ lúc

rời đi thì tìm một phạm nhân dịch dung, để Thủy Tiên biến mất vĩnh viễn

trên cõi đời này, cho Thủy Tiên một sự tự do…ta dự định như vậy đấy,

nhưng ta sẽ không vô duyên vô cớ chịu nỗi khổ lớn như vậy, ta lén chạy

đến Vu phủ, chỉ muốn hạ chút độc, để các người chịu khổ mà thôi. Nhưng

huynh biết ta đã nghe thấy gì không? Ta nghe được nỗi hận của Thủy Thủy

dành cho ta, tính kế với ta, muốn khống chế thần trí của ta, muốn để ta

tổn thương Lân vương…Thủy Thủy, trước kia cô đơn thuần biết bao, không

ngờ cô lại hận ta đến vậy. Ta không biết bản thân đã làm sai chuyện gì,

nhưng các người không cảm thấy đối xử với ta như vậy là quá mức bất công ư? C


Snack's 1967