
o run rẩy,
hoảng hốt, gần như đứng không vững. Bọn họ chỉ vừa nhìn ra manh mối, mà tình
hình đã nguy cấp đến vậy, Phong thành, nằm gần bờ biển đông nước Sở, nơi đó căn
bản không có đất đai, đưa mắt nhìn khắp nơi là đại dương mênh mông, thăm thẳm,
Đinh Phi Tình từ chỗ nào bay vào được Phong thành? Nơi đó là hậu phương của Sở,
là trung tâm trong trung tâm.
Hiện nay binh mã Sở đều tập trung tại trăm dặm bình nguyên,
Tề Chi Khiêm cũng đóng tại Lạc thành. Toàn bộ binh lực Sở tập trung đối đầu Tần
quân trên những nẻo đường quan trọng, hiện tại ở hậu phương hoàn toàn không còn
binh mã. Ba mươi vạn đại quân Đinh Phi Tình tấn công từ sau lưng, thảo nào vẫn
không tìm thấy tung tích của Đinh Phi Tình và Thánh Thiên Vực trên chiến trường,
thì ra bọn họ…
Rùng mình một cái, Thiết Báo không dám nghĩ thêm.
“Độc Cô Tuyệt.” Năm ngón tay siết thành đấm, toàn thân Sở
Hình Thiên tỏa ra sát khí ngút trời.
“Người đâu, truyền lệnh xuống…”
Những mệnh lệnh liên tiếp ban ra trong luồng sát khí cuồn cuộn,
bay thẳng về hậu phương nước Sở, hòa cùng gió đông rét buốt cuốn tận mây xanh.
Lúc này, tại hướng chính Đông nước Sở, Đinh Phi Tình và
Thánh Thiên Vực chỉ huy ba mươi vạn binh mã, men theo rìa bờ biển Phong thành
đang bỏ thuyền lên bờ, như một mũi tên sắc bén lao nhanh vào trái tim nước Sở.
Bọn họ mới chính là đòn sát thủ của Độc Cô Tuyệt, mới là kỳ binh của Độc Cô Tuyệt.
Binh sĩ Tần không quen sông nước, càng không cần bàn đến
chuyện lên thuyền đánh giặc, có lẽ đứng trên góc độ này mà nói thì cả bảy nước
cũng không có cảnh binh sỹ ra khơi đánh giặc, bao gồm những quốc gia nằm ngay bờ
biển như Tề và Sở. Chiến thuyền của họ nếu có đánh thì cũng chỉ là bơi qua bơi
lại trong sông lớn một lúc rồi cập bờ, không ai ngờ rằng không chỉ dùng thuyền
đánh trận trên sông, mà còn có thể chiến đấu trên biển.
Nhưng binh lính Nam Vực lại hoàn toàn khác biệt, ranh giới
giữa đất nước bọn họ chính là sông Cửu Khúc Long, cũng có thể nói là phiên bản
khác của biển rộng, tuy rằng độ lớn không thể sánh bằng nhưng nếu bọn họ muốn
vượt qua phạm vi thế lực Thánh nữ, hay đến lãnh thổ Nam Vực vương, đều phải đi
thuyền.
Do vậy họ ngồi thuyền cũng giống như giẫm trên đất bằng, khả
năng điều khiển, cầm lái kiệt xuất hơn bảy nước còn lại rất nhiều.
Độc Cô Tuyệt dựa vào đặc tính của binh lính Nam Vực, sau khi
hạ Tề, hắn nhận ra bước tiếp theo công phá Sở sẽ gặp chướng ngại lớn, nên bí
quá hóa liều quyết định đi đường biển men theo biên giới giáp biển tấn công thẳng
vào Sở.
Chưa từng có ai dùng thuyền chiến theo đường biển xâm nhập
vào quốc gia khác, vậy thì hắn sẽ dùng, nếu muốn xưng bá thiên hạ, chỉ có thể
trong hiểm nguy mưu cầu chiến thắng, nếu có thể thành công thì ngày Sở diệt
vong không còn xa nữa.
Ý tưởng của Độc Cô Tuyệt thật tương đối lớn mật, có thể nói
hoàn toàn đảo điên các hình thức tác chiến truyền thống hơn trăm ngàn năm qua của
bảy nước. Nếu chiến thắng hắn sẽ xưng bá thiên hạ nhưng nếu thất bại thì toàn
quân bị diệt, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả cuộc chiến trên đất liền, quả thực
là lấy hạt dẻ trong lò than (*).
* Lấy hạt dẻ trong lò lửa (hỏa trung thủ lật) = ky cóp cho cọp
ăn: mình làm người hưởng (xem truyện Ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất
chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được
gì)
Nhưng may được Thánh Thiên Vực hết sức ủng hộ, nhớ lại ngày
đó Thánh Thiên Vực sau khi nghe được chỉ nói một câu: “Người thắng làm vua, chẳng
phải bỗng nhiên ngươi lại rút ra được kết luận, chính ta cũng không sánh bằng.”
Thánh Thiên Vực làm việc tùy theo ý thích, nhưng năng lực lại
cao ngất trời, chỉ một câu ‘chính ta cũng không sánh bằng’ đã duy trì ý tưởng
chiến tranh trên biển này, cũng khẳng định thêm ý nghĩa phi phàm của nó.
Bởi vậy dưới sự tán thành nhiệt liệt của Thánh Thiên Vực,
Đinh Phi Tình tự mình anh dũng xung phong. Vì dù sao cô cũng sinh sống ở Tề nhiều
năm, nên khá quen thuộc với bờ biển biên giới Sở – Tề, nhưng cùng với việc cô
xung phong lãnh binh chính là việc cô bắt Thánh Thiên Vực theo làm nô dịch. Nếu
y đã khen ngợi thì phải ra sức giúp đỡ, huống chi phương thức điều khiển, lái
thuyền của Thánh Thiên Vực thật sự rất cao minh.
Nhưng ngay từ lần đầu tiên hành quân theo đường biển, dập dập
dềnh dềnh, quả nhiên Đinh Phi Tình và Thánh Thiên Vực cũng đã đến được Phong
thành nước Sở.
Đòn sát thủ vừa tung, Sở lập tức nguy khốn.
Gió lạnh thổi qua, phía chân trời mây đen bốc lên cuồn cuộn.
Mây đen chồng chất quay cuồng trên bầu trời, ùn ùn kéo tới
như báo trước một việc hệ trọng. Những đám mây dày đặc, âm u qua nhiều ngày vẫn
chưa tan mà ngày càng thêm nặng nề, sắc màu càng ngày càng tối tăm, càng ngày
càng thẫm lại, giống như sắp nhỏ thành từng giọt rơi xuống.
Chẳng biết tuyết đã ngừng từ lúc nào, gió lạnh gào thét thổi
tới, phát ra tiếng hú như âm thanh ma hờn quỷ khóc, khiến ai nấy cũng phải rùng
mình, chúng như những lưỡi dao nhỏ cắt loạn xạ trên nền trời, làm người ta sinh
ra cảm giác vừa lạnh lẽo vừa sắc nhọn.
“Thái tử điệ