
yết lớn lắm mới kết
thành lớp băng mỏng, nhưng sau đó cũng tan thành nước. Ở trên bình nguyên, thảo
nguyên, những vùng hiếm người qua lại thì còn có tuyết đọng, nhưng ở đây là ngã
tư đường của một thành trấn thì khả năng rất thấp.
Lúc này trên mặt đường ướt át, giống như đã kết một lớp băng
mỏng, nhưng cũng không thể trơn đến mức khiến cho cả đàn báo không thể đi được.
Tiếng đàn vang lên, Vân Khinh lập tức khẽ điều chỉnh lại một
chút.
Tuy nhiên, khi tiếng đàn của cô vang lên cũng là lúc Tề Chi
Khiêm vốn sắc mặt không chút thay đổi kia đột nhiên hạ tay xuống một chút. Lập
tức, những cung tiễn đã sớm chờ sẵn trên tường thành bắt đầu phóng ra vun vút bắn
xuống mặt đường bên dưới. Tuy nhiên, những mũi tên này lại không hướng về phía
đoàn báo tiên phong còn chưa tiến vào tầm bắn đang té ngã trên mặt đường.
Mà những mũi tên nhọn thay đổi phương hướng, cắm dày đặc
trên mặt đất phía trước Lạc thành, tiếng mũi tên cắm thật mạnh vào mặt đất, tiếng
ma sát nghe rất nặng nề, trong khoảnh khắc không gian ngập tràn tiếng kin kít.
Mộ Ải võ công cao nhất, đứng giữa ngàn vạn dã thú gầm rú vẫn
nghe được rất rõ, lập tức đứng lên trên lưng một con hổ, nhìn chăm chú về phía
trước.
Đám người Vân Khinh, Phi Lâm thấy vậy biết là có chuyện
không ổn, lập tức đứng lên nhìn theo.
Thu vào trong tầm mắt là hình ảnh vùng đất có vô số mũi tên
nhọn cắm trên đó, giống như là bắn vào mặt băng vậy, tất cả các mũi tên đều cắm
phập trên mặt đất. Trong khoảnh khắc, toàn bộ mặt đường xám trắng kia bị nứt
toác, để lộ ra những tảng băng cứng bị vỡ vụn, mà bên dưới lớp băng này một chất
lỏng màu vàng chậm rãi chảy ra, dưới ánh sáng âm u nhìn hết sức kỳ lạ.
Một mùi hương nhè nhẹ khác thường lập tức tràn ngập trong
không khí.
“Dầu hỏa.” Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải liếc qua đều thấy, mặt
đồng loạt biến sắc, đồng thời hét lớn lên.
Tiếng đàn nhanh chóng chuyển âm cao, Phi Lâm cũng lập tức
đưa cây sáo huyết ngọc tới bên miệng, tiếng sáo và tiếng đàn hòa vào nhau,
nhanh chóng hướng về phía trước, nơi Báo, sói, linh cẩu đang tràn lên. Hai người
đồng thời phát ra mệnh lệnh cho vạn thú lui lại.
Tiếng đàn, tiếng sáo vừa nhanh chóng vừa gấp rút, bên trong
còn ẩn chứa mệnh lệnh nghiêm khắc và lo lắng.
Vạn thú vốn đang chạy về phía trước, nhưng vừa nghe mệnh lệnh
của Vân Khinh và Phi Lâm, phía sau lập tức biến thành phía trước, bốn vó phóng
như bay quay về phía Vân Khinh và Phi Lâm.
Ngồi ở trên tường thành, Tề Chi Khiêm thấy vậy, đồng tử co
rút lại, lạnh lùng vung tay ra hiệu.
Trên tường thành, cung thủ lập tức lui về phía sau, một đội
binh khác đứng phía sau bọn chúng nhanh chóng bước lên phía trước. Cung tiễn
trong tay giơ lên cao, những mũi tên nhọn ở đầu không còn là mũi nhọn bằng sắt
thép nữa, mà là lửa đỏ, một hàng ngàn vạn cung tiễn như hoa lửa nở rộ trong trời
tuyết rét lạnh, yêu diễm đến kinh người.
“Mau lui lại.” Điên cuồng hét lên với Tiểu Tả, Tiểu Hữu và
Thượng Quan Kính đang suất lĩnh mấy vạn thú, Mộ Ải rống hết sức, thanh âm như
tiếng sét giữa trời quang, chấn động đến mức đàn hổ đứng gần đó choáng váng hết
cả đầu óc, và đồng thời áp chế tiếng gầm rú của đàn dã thú lại.
Đám người Tiểu Tả đang suất lĩnh đàn thú nghe vậy, không để
ý đến gì khác, chỉ huy đàn hổ chạy điên cuồng về phía Vân Khinh.
Mà chỉ trong chớp mắt, ngay khi cả bọn xoay người chạy đi, lửa
đỏ phóng qua không trung rơi xuống, nhiều đốm lửa đã nở rộ trên mặt đất bắt vào
chất lỏng màu vàng trào ra từ bề mặt băng cứng lạnh giá kia.
Nhất thời, chỉ thấy nơi nơi đều là lửa, ngọn lửa bùng ra như
một con rồng hung hãn tung hoành về bốn phương tám hướng, giống như một mạng lưới
tơ nhện giăng khắp nơi nơi, nơi nào lướt qua nơi đó thành biển lửa, lao đến đàn
thú với tốc độ chóng mặt.
Hoa lửa quay cuồng, ánh lửa đỏ chói tỏa trên mặt đất, thiêu
đốt khoảng không. Trong thế giới toàn một màu băng giá này, hình ảnh này có vẻ
rất trái ngược luân thường.
Tiếng đàn, tiếng sáo càng trào dâng, như phá vỡ cả không
trung.
Vạn thú nhanh chóng lui về phía sau, bốn vó phóng như bay,
dường như bay luôn lên không trung. Ngọn lửa phía sau như từ đất bùng ra, phạm
vi càng lúc càng rộng, nhiệt độ càng ngày càng cao hơn, đuổi sát theo sau vạn
thú, chớp mắt đã lan ra ngàn dặm.
Tề Chi Khiêm ngồi trên tường thành cao cao, lạnh lùng nhìn
tình cảnh phía dưới, nét mặt lạnh lùng, tàn nhẫn.
Vạn thú công thành, chưa bao giờ thất bại, đó là vì chưa gặp
được Tề Chi Khiêm y mà thôi, nếu y không để cho chúng qua, thì cho dù là lão
Thiên vương đến đây cũng không qua được.
Đất Sở đang trong thời tiết này, tuyết có thể kết thành
băng, nhưng cũng không quá dày. Lấy nước đá đổ ra mặt đường, chờ lớp nước này kết
băng, sau đó đổ dầu hỏa lên mặt băng, cuối cùng là phủ lên một lớp băng khác
che lấp mùi dầu, sau đó trên mặt băng lại được tuyết phủ thêm một lớp, làm sao
có thể nhìn ra được gì khác thường.
Hơn nữa nước và dầu hỏa có độ đông lạnh khác nhau, nước cho
dù có kết thành băng thì dầu hỏa cũng không bị đóng băng, chỉ cần y làm dầu nổi
lên trên mặt băng cứng