
trùng trùng điệp điệp, phá tan tầng mây đen trước mắt,
lan ra bao trùm đám người Vân Khinh, tiếng đàn tinh tang cứng cỏi, mạnh mẽ như
rồng thét tận chín tầng trời.
Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải vừa nghe cùng đồng loạt quay đầu
liếc nhìn nhau, lấy đàn truyền ý, Tề Chi Khiêm muốn làm gì đây? Suy nghĩ trong
đầu còn chưa dứt mạch thì vạn thú vốn ngoan ngoãn ngồi phía sau bắt đầu xôn
xao, bắt đầu lặng lẽ không tiếng động tiến về phía cửa thành.
Vừa bắt gặp cảnh tượng qua khóe mắt, Vân Khinh kinh hoàng
trong phút chốc, lập tức tiếng đàn của cô cũng vang lên, truyền tới bao phủ đàn
dã thú đang lặng lẽ vọt vào cửa thành kia.
“Ngoaooooo …”
Mệnh lệnh của Bạch Hổ vương cũng vang lên theo, nhưng chỉ
trong khoảnh khắc đàn dã thú vừa bình tĩnh được một chút, lại lập tức xôn xao bắt
đầu di chuyển về phía cửa thành. Một cảm giác bực bội và khao khát tràn lên dày
đặc từng khắc từng khắc một.
Trong đó có thịt tươi. Phi Lâm mặt nhăn mày nhó, mấy ngày
nay vạn thú chinh chiến bốn phương tuy rằng qua nơi nào cũng có đồ ăn lấp bụng.
Nhưng dã thú chính là dã thú, tất cả lại còn là loài thú to lớn có tính công
kích cao, mấy ngày qua không có thịt sống máu tanh trong bụng, xúc cảm không bị
dụ dỗ thì thôi, nhưng một khi đã bị khiêu khích liệu chúng có còn nhẫn nhịn được.
Tuy rằng bọn họ có mang theo thức ăn, nhưng chắc chắn không
phải là thịt sống, trong khi đàn dê, trâu còn sống bên trong cửa thành kia thật
sự rất cuốn hút vạn thú, tên Tề Chi Khiêm bắt trúng mạch vạn thú rất chuẩn xác.
Vân Khinh nghe vậy cũng nhíu mày nhăn mặt, tiếng đàn vang
lên rất nhanh nhưng dường như đã mất đi hiệu quả, càng ngày càng có nhiều dã
thú chạy vào trong cửa thành.
“Gràooooo …”
Đàn thú gào rống, trong đôi mắt bắt đầu xuất hiện sắc máu đỏ
tươi là biểu hiện của sự hưng phấn. Sư tử không thể nuôi dê, tấn công là bản
năng của chúng, bắt giết con mồi cũng là bản tính, một khi bản chất lộ ra thì bạn
bè chỉ có thể đặt sang một bên.
“Hôm nay, đánh một trận định Càn Khôn, không phải nàng chết
thì là ta chết.” Vung tay áo bào lên, tiếng đàn im bặt, Tề Chi Khiêm ngừng tấu,
lạnh lùng liếc nhìn Vân Khinh một cái rồi xoay người xuống khỏi tường thành, biến
mất khỏi tầm nhìn của đám người Vân Khinh.
Vạn thú gào thét, vừa bị bản năng kích động, lại vừa bị tiếng
đàn trói buộc, trong nhất thời đàn thú càng thêm nóng nảy, tiếng gầm gừ vang
lên kinh thiên động địa.
Vân Khinh cảm giác được sự sốt ruột của vạn thú, lòng vô
cùng lo lắng, không ngừng dùng tiếng đàn cảnh tỉnh, trong đó là cạm bẫy, không
thể đi vào, không thể tiến vào.
Nhưng vạn thú bị mùi máu tanh kích thích bản năng trỗi dậy,
cả đám mặc dù vẫn kêu gào không ngừng với Vân Khinh, nhưng bước chân không ngừng
di chuyển vào trong cửa thành.
Mà lúc này những con trâu, dê còn sống ở trong cửa thành
cũng bị đuổi ra ngoài không ít, đám gia súc vừa nhìn thấy vạn thú và cũng chỉ
đi đến chỗ gần cửa thành nhất thì lập tức bị mấy con sói hoang nhanh chóng xông
lên cắn chết tại chỗ, nhất thời khắp nơi vang lên tiếng trâu, dê kêu gào thảm
thiết, càng kích thích đám vạn thú phía sau Vân Khinh.
Phi Lâm thấy vậy lắc lắc đầu, đột nhiên cất tiếng khẽ nói với
Vân Khinh: “Để chúng nó đi.”
“Bên trong không có mùi rượu hay dầu hỏa và cũng không có
băng cứng.” Mộ Ải trầm giọng nói tiếp, y đã chú ý quan sát cánh cửa thành mở
toang kia từ lâu.
Vân Khinh nghe thấy bèn ngẩng đầu nhìn Phi Lâm và Mộ Ải, cô
nhận ra trong mắt hai người đều đã có sách lược và tính toán, Vân Khinh trong
phút chốc cũng hiểu được ý của hai người.
Nếu khống chế không được thì cứ dung túng chúng nó, tấn công
và tàn sát là bản năng của dã thú, nếu Tề Chi Khiêm dám mở rộng cửa thành để
chúng nó tiến vào thì chắc chắn bên trong có mai phục nhưng nếu không có rượu,
không có dầu hỏa, thì cũng không thể gây ra thương vong quy mô lớn, đây tất
nhiên là kế bắt ba ba trong rọ.
Nhưng y đã quên, vạn thú là thú chứ không phải người, có những
nơi con người không thể đi vào nhưng dã thú thì chưa chắc không thể tiến lên, rừng
gươm mưa tên, con người tránh không được nhưng dã thú chưa chắc sẽ không thể
thoát thân.
Vừa hiểu được, Vân Khinh liền thay đổi tiếng đàn, chỉ huy vạn
thú tiến vào trong cửa thành. Tề Chi Khiêm muốn dụ địch xâm nhập thì chẳng phải
bọn họ cũng có thể tương kế tựu kế sao.
“Gràooooo …” Chỉ nghe thấy một tiếng rống ầm vang, vạn thú
theo sự chỉ huy của Vân Khinh, lao băng băng vào cửa Lạc thành.
Hổ gầm, sói tru, một vùng trời máu văng tung tóe. Những con
trâu, dê trong tiếng kêu vang nhanh chóng bị xé thành hai mảnh, máu đỏ tươi
nóng hổi bắn lên mặt đất, mùi máu tươi nồng nặc kinh người lan tràn khắp cửa Lạc
thành.
Tên lao xuống như mưa, từ trên cao bay xuống, quả nhiên là đợi
bọn họ vào thành là kế sách bắt ba ba trong rọ. Tiếng đàn cất, tiếng sáo vang,
vạn thú gào thét vọt vào.
Chỉ thấy vô số báo miệng đang còn ngậm thịt dê, thịt trâu mà
bốn chân đã bay lên mặt tường thành, phóng mình vài cái xông lên tường thành, đối
đầu đám binh sĩ Tề đang giương cung bắn tên kia.
Trên tường thành,