XtGem Forum catalog
Thú Phi

Thú Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326941

Bình chọn: 7.5.00/10/694 lượt.

, rồi phóng hỏa từ trên không xuống thì cho dù vạn thú của

Vân Khinh có lợi hại, cũng sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ mà thôi.

Chậm rãi tựa vào chiếc ghế phía sau, Tề Chi Khiêm sờ sờ cánh

tay cụt của mình. Năm trước nữa liên quân sáu nước sát phạt Tần, bị Độc Cô Tuyệt

hỏa thiêu một trận khiến bại binh như núi đổ, hôm nay đúng dịp để rửa mối nhục ấy.

“Ngaoooo.” Ngọn lửa táp đến, xông thẳng vào đám báo chạy sau

cùng, một số con chạy chậm bị lửa bén vào mình bốc cháy, vừa phẫn nộ vừa đau đớn

kêu gào lên trong ánh lửa thẳng hướng lên tận trời.

Tiếng đàn càng khẩn cấp, Vân Khinh rất đỗi đau lòng, sự đau

xót chen lẫn trong cơn giận ngút trời. Lẫn trong tiếng đàn lui binh còn còn có

cả sát khí sắc nhọn.

“Có Tề Chi Khiêm ta ở đây, các ngươi đừng mơ bước qua một tấc

đất của Lạc thành.” Giọng nói lạnh lùng theo gió truyền đến, gió lạnh thổi mái

tóc và áo giáp của Tề Chi Khiêm khẽ lay động, nhìn giống một bức tượng thần chết.

Lột đi cái mặt nạ nho nhã, ôn hòa, đây mới thật sự là bộ mặt

của Tề Chi Khiêm, hết sức khát máu.

Ngọn lửa kịch liệt thiêu đốt ở phía trước Lạc thành, mặt đất

biến thành biển lửa, ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt hết không khí quanh nó, tỏa

ra ánh sáng vặn vẹo nhảy múa trên mặt đất. Khói đặc không ngừng cuồn cuộn bốc

lên, che phủ cả một phương trời.

Vạn thú lao ra khỏi biển lửa, ra sức lăn lộn trên mặt đất.

Cũng may hôm nay đang là ngày tuyết rơi, mặt đất vô cùng ướt át, ngọn lửa bốc

cháy trên thân mình nhanh chóng bị nước băng lạnh lẽo dập tắt, nhưng bộ lông đẹp

đẽ trên mình chúng đã bị thui loang lỗ.

Nhờ đám người Vân Khinh, Phi Lâm nhận ra sự bất thường sớm,

nên đám thú cũng không tổn thất gì.

Nhìn lướt qua biển lửa mờ mịt, Vân Khinh quay đầu nhìn Mộ Ải,

trầm giọng nói: “Nói với y, Vân Khinh ta muốn công thành, thì nhất định sẽ vào

được.”

Bố trí như vậy chỉ có thể sử dụng một lần, không dùng được lần

thứ hai, hôm nay y đã ngăn được cô, nhưng ngày mai lấy gì để ngăn.

“Ngoan nào.” Nói chuyện với đàn thú xong, Vân Khinh cũng

không dẫn đàn thú lui về mà đóng quân luôn ở phía trước Lạc thành, cách Tề Chi

Khiêm một khoảng tương đối.

Trên trăm dặm bình nguyên tiếng chém giết chấn động đất trời,

còn ở phía trước Lạc thành lại là sự uy nghiêm, trầm lặng. Toàn bộ nước Sở tràn

ngập trong chiến hỏa.

Gió lạnh buốt, thổi ùa qua ngọn lửa. Vân Khinh ngẩng đầu

nhìn về phía Đông, đó là toàn bộ mặt sau của nước Sở.

Edit : Ong MD

Beta : Như Bình

Phía chân trời mây đen dâng lên cuồn cuộn không thể nhìn ra

phương hướng cũng chẳng thấy đường đi.

Chỉ còn lại một vùng máu tanh.

Trăm vạn binh mã giao chiến nghiêng trời lệch đất, sắc đỏ ngập

trời, những tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, đến bất kỳ chỗ nào cũng

thấy được cảnh giết chóc, nơi nơi thi thể chất chồng, gót sắt trăm vạn quân mã

lao đi băng băng, thiết kỵ reo hò tiến đến tràn ngập trăm dặm bình nguyên,

không còn thấy ánh mặt trời chỉ toàn cảnh giết chóc.

Thời gian chảy xuôi theo dòng máu tươi, bắt đầu có chuyển biến

trong cơn chém giết và tranh đấu.

“Bệ hạ, Sở quân dùng mười vạn binh mã đánh thẳng vào cánh phải

quân tiên phong ta.”

“Bệ hạ, Tề quân dùng hai mươi vạn binh mã bao vây đường lui

ta, cướp sạch lương thảo.”

“Bệ hạ, Sở vương dẫn mười lăm vạn binh mã tập kích vào trung

quân.”

“Bệ hạ……”.

Những lời cấp báo liên tiếp vang lên trong lều chủ tướng, Độc

Cô Tuyệt chắp tay sau lưng lặng yên đứng trong lều trại nhìn tấm bản đồ nước Sở

trước mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm, dù một mảy may dao động cũng không hề

có.

Độc Cô Hành ở bên vừa chỉ tay vào trăm dặm bình nguyên trên

tấm bản đồ đó chính là vị trí hiện tại của bọn họ, vừa gật gật đầu với tên lính

liên lạc, y vẫy tay cho tên lính lui ra.

“Sở Hình Thiên chia hai đường bọc đánh, vừa đoạn hậu quân ta

lại vừa tập kích vào trung quân.” Độc Cô Hành vừa lướt nhanh ngón tay trên những

vùng đất xung quanh Tần đã đóng chiếm, giọng nói thật bình thản, tay y tiếp tục

khoanh một vòng trên bản đồ, vòng tròn này chính là vị trí hiện tại của bọn họ.

“Dùng sáu mươi lăm vạn binh mã bao vây tiễu trừ trăm vạn

hùng binh của chúng ta, giỏi cho một đường kiếm nghiêng.” Chỉ vào một điểm trên

bản đồ, Độc Cô Hành gõ mạnh một cái trầm giọng nói.

“Không phải sáu mươi lăm vạn, mà là bốn mươi lăm vạn, còn có

hai mươi vạn đang đóng tại trung quân của y.” Độc Cô Tuyệt nhìn vào điểm Độc Cô

Hành đang chỉ trên bản đồ, lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, Độc Cô Tuyệt và Độc Cô

Hành liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt hai người cùng lóe lên một tia sắc lạnh, cả

hai không bắt đầu triển khai hay thảo luận tình huống trước mắt, chỉ vì những

gì cần bố trí bọn họ chuẩn bị xong từ lâu rồi.

“Nên làm sao đây.” Xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh,

Độc Cô Hành nhướng mày nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Chúng ta ở bên này giao chiến trực

diện, Sở Hình Thiên sớm muộn gì cũng nhận ra điều bất thường, nên biết lực lượng

quân đội của chúng ta trước mắt không chiếm được chút ưu thế. Nếu bị Sở Hình

Thiên nhìn ra tình hình lực lượng thật sự của chúng ta, thì trận này càng thêm

gian nan.”

Độc Cô Tu