
n hạ, làm sao bây giờ?” Nhìn bức thư Sở Hình
Thiên gửi đến trong tay, Thượng tướng quân Trình Lý trầm giọng hỏi.
Tay phải Tề Chi Khiêm chậm chạp xoay xoay hai viên đá tròn
trong tay, khẽ nhíu mày, chỉ trong khoảnh khắc ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên,
y lạnh lùng nói: “Trước tiên cần chấm dứt cuộc chiến tại đây, sau đó quay lại
trấn thủ Tuấn thành.”
Trình lý vừa nghe lập tức khom lưng lên tiếng: “Rõ”, y nhanh
chóng lui ra, hiện giờ bọn họ cũng biết rất rõ, nếu Sở diệt vong, thì bọn họ sẽ
bị tiêu diệt. Bởi vậy chỉ còn cách dốc hết sức lực bảo vệ Sở thì sau này mới có
cơ hội khôi phục sức mạnh Tề.
Hai viên đá trong tay đã bị xoay nóng cả lên, Tề Chi Khiêm
đưa mắt nhìn thoáng qua bầu trời mây đen giăng đầy ngoài cửa sổ, trên gương mặt
hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Vân Khinh, là nàng ép ta.” Y thật không ngờ rằng phải
dùng đến thủ đoạn cuối cùng nhanh như vậy, nhưng tình huống trước mắt không thể
chờ được nữa, chỉ có thể trách Vân Khinh bạc mệnh.
“Mở cửa thành.” Vung tay áo bào vàng nhạt lên, Tề Chi Khiêm
thở dài một tiếng rồi đứng lên, tiếng quát lạnh tung rèm bay ra, bóng dáng lạnh
lùng nhanh chóng biến mất ngoài cửa chỉ còn chừa lại hai viên đá tan nát.
Gió bấc ùa tới ẩn chứa một luồng sát khí.
“Ầm ầm.” Trong tiếng ầm vang, cửa Lạc thành chậm rãi mở rộng,
không có binh sĩ tiến quân tiếp chiến, cũng không có tướng soái xông ra đón địch,
chỉ có một cửa thành trống trải rộng mở, một mùi máu tanh nồng đậm bay ra khỏi
cửa thành, gần như mắt thường cũng có thể nhìn thấy, bên trong cửa thành vô số
trâu, dê đang lao nhanh, nhảy ra và đổ máu.
Trầm tĩnh nhìn cảnh tượng này, Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải thấy
vậy đồng loạt khẽ nhíu mày, Tề Chi Khiêm đang giở trò gì đây.
Khoác trường bào vàng nhạt, Tề Chi Khiêm bước từng bước tiến
lên đầu cửa thành, từ trên cao nhìn xuống Vân Khinh ở đằng xa, giọng nói y theo
gió lạnh lãng đãng trôi đến bên tai cô: “Nhiều năm nay vẫn nghe nói tiếng đàn của
nàng tao nhã tuyệt luân, hôm nay ta cũng trả lại nàng một khúc.” Dứt lời, tên hộ
vệ đằng sau lập tức dâng lên một cây đàn cổ thất huyền (*) đặt trên tường
thành. Phất ống tay áo, một tay Tề Chi Khiêm chậm rãi đặt trên chiếc đàn cổ.
Làn điệu thê lương mà tao nhã, bi tráng, theo những ngón tay lả lướt trên đàn của
Tề Chi Khiêm từng âm điệu trải dài cuốn thẳng lên mấy tầng mây xanh.
* Đàn cổ thất huyền: chiếc đàn cổ có bảy dây.
Âm sắc của chiếc đàn cổ thật trầm ấm, nặng nề, dưới ngón tay
Tề Chi Khiêm lướt qua âm sắc trầm trầm càng lan ra vô cùng thuần thục. Đây là
khúc ‘Tứ diện Sở ca’(*), trong khúc đàn ngổn ngang sát khí, là cảnh rong ruổi
chiến trường giao tranh sát phạt, là mối hiểm nguy rình rập quanh thân, nguy cơ
bị giết bất kỳ lúc nào, tiếng đàn vang khắp bầu trời ngập mây đen, lan truyền
ra bốn phía.
* Tứ diện Sở ca: có nghĩa là tứ bề khốn đốn; vây kín bốn bề;
bị cô lập từ bốn phía (Bốn phía đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị bao vây tứ
phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang đem quân bao vây, nửa đêm nghe thấy
xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, thế là Hạng Vũ tiêu tan ý chí
chiến đấu, mở vòng vây chạy đến bờ sông Ô Giang mà tự tử)- MDH đã cố gắng tìm
nhưng không tìm ra bản nhạc này, chỉ có 2 bài hát hiện đại của Châu Kiệt Luân
và Quan Sở Diệu.
Dùng tâm làm âm, tiếng đàn trầm thấp tinh tang mang theo luồng
sát khí ngập trời.
Vân Khinh ngẩng đầu nhìn Tề Chi Khiêm trên cửa thành, nàng
chưa từng nghe Tề Chi Khiêm đánh đàn, càng không nghĩ rằng y có thể đàn hay như
thế. Hơn nữa giờ đây Tề Chi Khiêm chỉ dùng một tay đánh đàn, dùng năm ngón tay
mà lại chọn thất huyền cầm, chuyển một lúc năm âm, nhưng âm sắc lại chuyển đổi
như cao sơn lưu thủy, mây trôi nước chảy, một chút trúc trắc cũng không có, người
này…
“Kỳ tài tuyệt thế.”(*) Phi Lâm đột nhiên thở dài một hơi, nhẹ
giọng nói. Mưu lược Tề Chi Khiêm có một không hai trong thiên hạ, một kẻ thông
kim bác cổ (**), cầm kỳ thi họa không gì không biết. Hôm nay gặp được y, dù
đang đứng ở phe đối lập cũng không thể không khen ngợi một câu.
* Câu gốc là: Kinh thải tuyệt diễm” [惊采绝艳'> là một
thành ngữ cổ đại nhằm miêu tả người tài hoa đến kinh ngạc, lời lẽ diễm lệ.
** Thông kim bác cổ [通今博古'>: Thông: Thông suốt, hiểu thấu, suốt,
chung, khắp các nơi, không bị trở ngại. Kim: ngày nay. Cổ: ngày xưa. Bác: rộng,
nghe biết nhiều. Thông kim bác cổ là thông suốt việc đời nay, hiểu biết nhiều
việc đời xưa.
Cùng thở dài một tiếng, Vân Khinh và Mộ Ải cũng không nói
gì. Tiếng đàn lại chuyển sang một giai điệu khác, vừa rồi là sát khí ngập trời,
gặp nguy hiểm bị vây khốn, mỗi bước đều phải cẩn thận từng li từng tí, âm sắc
mưu cầu sự sống.
Mà lúc này tiếng đàn lại mang một làn điệu oai hùng, bi
tráng, âm sắc tuy rằng vẫn là thập diện mai phục, nhưng ý tứ và hoàn cảnh cũng
đã thay đổi, như một con rồng đang gào thét bay thẳng lên không trung, dường
như nó muốn phá vỡ vòng vây, giương cánh cùng trời cao biển rộng, bay thẳng lên
vòm mây xanh ngắm nhìn thiên hạ, thu hết vào túi mình. Khí thế mang theo ý chí
hướng về thiên hạ như vậy,