
đến, dồn ép đến mức khó thở. Nhưng mà chính trong những
tầng mây đang kéo đến cuồn cuộn như thế, có những bông tuyết trắng như lông ngỗng
lại dần dần nhỏ lại rồi rơi lả tả, những điểm màu trắng tung bay, trong sáng,
trắng xóa.
Tiếng trống trận như sét đánh, như sấm gầm muốn xé tan cả bầu
trời, vang vọng trên trăm dặm bình nguyên, từng hồi từng hồi cuốn thẳng lên tận
trời.
Trống trận của Tần và Sở đồng thời vang lên, kinh thiên động
địa, âm thanh truyền ra xa đến hàng trăm dặm.
Hai tròng mắt đỏ ngầu ngập tràn sát khí, Độc Cô Tuyệt chậm
rãi đưa tay phải lên cao, trăm vạn hùng binh như trào dâng, binh khí ra khỏi vỏ,
dây cung kéo căng, chỉ chờ Độc Cô Tuyệt ra lệnh một tiếng, thì tất cả sẽ hợp lại,
xông vào chiến đấu với kẻ địch với một tinh thần liều mạng cá chết lưới rách.
Mà cùng thời điểm này, sáu mươi lăm vạn liên quân Sở – Tề
cũng một lòng hướng về Sở Hình Thiên, trường thương vàng chói nắm chặt trong
tay vẫn giơ cao, cánh tay hạ ngang xuống, cây thương chỉ thẳng về phía Độc Cô Tuyệt
đang ở đối diện, trên mặt là sự quyết tuyệt lạnh lùng, tàn khốc, so với tuyết lạnh
bên người còn lạnh hơn đến mấy lần.
Một tiếng sét đánh ầm vang, sấm sét nổ vang trên bầu trời
nhanh chóng vang vọng trong trăm vạn binh mã trên khắp trăm dặm bình nguyên
này, tiếng sét từ phía đông đánh tới làm trời đất chấn động, biến sắc.
“Giết!!!” Cùng lúc với tiếng sét đánh này, tay của Độc Cô
Tuyệt lẫn cây thương của Sở Hình Thiên cùng lúc hạ xuống thật dứt khoát. Chỉ
trong nháy mắt, trăm vạn binh sĩ Tần cùng sáu mươi lăm vạn liên quân Sở – Tề đồng
loạt bật lên tiếng thét, tiếng thét rung động cả mặt đất.
Người phóng lên như gió, ngựa phi lên như rồng, tiếng ngựa
hí, tiếng chém giết chấn động cả vùng trời.
Người ngựa hai bên đông nghịt, giống như ngựa hoang thoát khỏi
dây cương, vọt thẳng vào đối phương. Từ phía chân trời nhìn lại, giống như hai
khối sắt đen liền một mạch tràn lên, trong nháy mắt hai khối sắt húc thẳng vào
nhau, tia lửa bắn ra tung tóe.
Lịch sử chiến loạn của thất quốc, trận chiến lớn nhất đã được
kéo màn.
Tiếng trống trận ầm ầm, nhịp trống kịch liệt vang vọng ở
phía chân trời, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, ngày càng điên cuồng
hơn.
Trời đông lạnh, không lạnh bằng vũ khí sắc bén. Tiếng trống
nóng, không nóng bằng máu đỏ thịt tươi.
Đao kiếm không có mắt, trường thương tung hoành, không phải
đồng đội thì chính là kẻ thù, hoặc là nói, không có đồng đội, chỉ có kẻ thù mà
thôi.
Giơ tay chém xuống, máu đỏ vỡ toang, đẹp như hoa hồng nở rộ
trên trăm dặm bình nguyên, nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc lập tức thành một
dòng suối nhỏ chảy giữa vạn người, len lỏi khắp mọi ngõ ngách trên trăm dặm
bình nguyên này.
Một thương đâm thẳng vào đầu kẻ địch, nhưng người còn chưa kịp
xoay lại, thì phía sau đã có một đao chém thẳng vào lưng.
Kiếm chém đứt cánh tay của kẻ địch, thì đao của kẻ địch cũng
đã khắc sâu vào cổ mình.
Nơi nơi đều là người, nơi nơi đều là máu đổ, đã không còn
phân biệt rõ được đó là địch hay ta nữa rồi.
Chỉ có liều mạng đánh nhau đến sống chết, đánh nhau với bất
cứ kẻ nào uy hiếp đến mạng mình, còn quản chi đến việc kẻ bên cạnh mình có phải
là đồng đội hay không.
Trăm vạn đại quân đối trận, thứ cần chú ý không phải là chiến
thuật, không phải là sĩ khí, mà là ai đổ máu nhiều hơn, ai chém giết nhanh hơn,
chỉ có thế mà thôi.
Sấm sét nổ vang từng hồi, mây đen dày đặc cuồn cuộn kéo đến,
trông như những ngọn sóng nơi đáy biển mịt mờ đang điên cuồng chuẩn bị phá vỡ
toang vạn dặm bờ đê.
Phía dưới tiếng chém giết chấn động tận trời, máu đỏ văng khắp
nơi và kịch liệt va chạm, không thua gì những tầng mây đen đang quay cuồng trên
bầu trời kia.
Cờ chiến tung bay, lá cờ thêu hình chim ưng màu đen bay phần
phật trong gió lạnh, Độc Cô Tuyệt mặt lạnh như băng giá đứng ở vị trí trung tâm
đội quân, lạnh lùng nhìn chăm chú về chiến trường phía trước.
Quyết chiến như thế hắn thật không ngờ, nhưng cũng đã nghĩ đến,
trước khi Mặc Vũ hợp lại cùng họ đã sắp đánh tới trăm dặm bình nguyên này. Vì
phía sau nơi này chính là Lạc thành, thành trấn lớn thứ hai của Sở, cũng là con
đường duy nhất tiến vào Tuấn thành – kinh đô của Sở. Nếu Lạc thành bị phá, cũng
đồng nghĩa với việc Tuấn thành sẽ cùng diệt vong với nó, Sở Hình Thiên quyết đấu
một trận cuối cùng ở chỗ này cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ là hắn không nghĩ tới quân liên minh của hai nước Sở – Tề
tổng cộng sáu mươi lăm vạn lại có thể có quyết tâm cao độ đến thế, lại có thể
chỉ có một người chỉ huy duy nhất là Sở Hình Thiên, không ngờ Tề Chi Khiêm lại
có thể hào phóng như vậy. Hắn cũng đã ít nhiều bất ngờ. Tình thế đó khiến hắn
dù muốn hay không cũng phải đánh, sáu mươi lăm vạn binh mã trấn thủ ở nơi này,
đó là một lực lượng có thể thay đổi mọi tình thế.
Nếu như hắn không giáp chiến mà vòng vo, thì binh lực sẽ
không có ưu thế tuyệt đối, ngược lại nếu Sở – Tề mà phản công thì hắn không
tránh khỏi tai họa, nếu hắn chia ra tấn công thì chắc chắc không chống cự được,
nhưng nếu hợp binh lại mà lấy cứng đối cứng, sau