XtGem Forum catalog
Thú Phi

Thú Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327012

Bình chọn: 8.5.00/10/701 lượt.

c Sở, chấn động khắp cả thiên hạ, khiến người người run rẩy – Sở vương

– Sở Hình Thiên đã trở về nước. Ở kinh đô chọn binh tuyển tướng, chỉ huy ba

mươi vạn binh lực phóng ra như sấm sét, sẵn sàng nghênh đón quân Tần.

Trống trận nổ vang trên bầu trời Tuấn thành, Sở trầm tĩnh đã

lâu, giờ như mãnh hổ rời núi, giương nanh múa vuốt sẵn sàng chiến đấu.

Đồng thời, một chiếu thư bay thẳng tới biên giới Sở – Tề, mở

cửa vô điều kiện biên giới Sở, nghênh đón ba mươi vạn binh mã của Tề Chi Khiêm,

cung cấp tất cả quân nhu tiếp viện. Đồng thời ban lệnh, gặp Tề Chi Khiêm cũng

như gặp Sở vương, quyền sinh quyền sát, nắm giữ quân chính đại sự, kẻ nào không

theo, tru di cửu tộc.

Hai nước mạnh nhất cùng liên thủ, đồng lòng chiến đấu với Tần.

Tin tức này như một đôi cánh rộng lớn, nhanh chóng truyền khắp

nơi trên năm nước còn lại này.

Mở cửa biên giới, cho phép ba mươi vạn binh mã của một quốc

gia khác tiến vào, cung cấp toàn bộ quân nhu, cùng Sở vương cùng ngồi cùng ăn,

việc này cần nghị lực lớn đến nhường nào, vị thế của quốc gia mạnh đến cỡ nào,

chung lòng đến mức nào kia chứ. Việc này chính là đã cho Tề Chi Khiêm một nước

Tề khác, cho y một nơi để xoay chuyển Càn Khôn.

Sở Hình Thiên, hay cho Sở Hình Thiên.

Tin tức truyền đi như vũ bão, nhanh chóng truyền tới quân đội

Triệu, Yến. Quân lính hai nước thấy Sở Hình Thiên xuất hiện ngay tại thời khắc

quan trọng, nước Sở rốt cục cũng đã có hành động mạnh. Lại thêm một biến động động

trời khác, Sở và Tề bắt tay liên minh với nhau, hai nước mạnh nhất cùng tiến

cùng lui, còn gì phải sợ Tần nữa.

Lập tức lui binh tập kết theo mệnh lệnh của Sở, từng đội

quân một nghiêm chỉnh lui tiến, tránh đụng độ trực tiếp với binh mã của Mặc Lâm

và Mặc Chi.

Bọn họ hai nước với bốn mươi vạn binh mã, Sở Tề hai nước bảy

mươi lăm vạn binh mã, hợp lại là một trăm mười lăm vạn binh mã, tại sao phải sợ

Tần chỉ có mấy chục vạn binh mã kia chứ. Bốn nước cùng xuất quân, nói không chừng

còn có thể lật ngược, diệt luôn Tần cũng nên.

Mặc Lâm và Mặc Chi đã nhận được tin tức về Sở Hình Thiên từ

Sở Vân trước nhất, bọn họ biết sẽ có một ngày như vậy, sao có thể cho phép Triệu

và Yến lui binh, trở về tập kết với Sở được. Trong tay bọn họ mỗi người nắm giữ

mười lăm vạn binh mã, tuy rằng chống lại hai mươi vạn binh mã của Triệu và hai

mươi vạn binh mã của Yến thì có thua thiệt hơn chút. Nhưng bây giờ là đang ở

trên biên giới của Tần, chứ không phải bọn họ tấn công Triệu và Yến, dùng mười

lăm vạn đối đầu với hai mươi vạn, đủ.

Bởi vậy, Triệu và Yến muốn lui, nhưng lại bị Mặc Lâm và Mặc

Chi vây chặt, tiếng chém giết lại vang lên đến tận trời, máu tươi giữa làn tuyết

trắng, nhiễm đỏ thảo nguyên mênh mông lẫn dãy núi Phỉ Thúy. Đất bạc hóa đỏ nâu,

tuyết trắng như mai đỏ, đẹp đến chói mắt, nhưng cũng lạnh đến run rẩy.

Tuyết trắng như lông ngỗng bay tán loạn, năm nay còn lạnh

hơn năm trước.

“Vi viu vi viu.” Tiếng sáo trong trẻo xuyên qua không trung,

từ phía chân trời du dương truyền đến.

“Ngaoooo.” Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên ngay

sau đó, ngàn vạn dã thú đông đúc, hiện ra giữa tiếng sáo, phóng thẳng vào chiến

trường, tung hoành tiến thẳng về bức tường thành phía trước.

Phi Lâm mặc trường bào màu trắng, ngồi trên mình Bạch Hổ

vương, hòa lẫn vào màu trắng của đất trời.

Cây sáo bên miệng không ngừng du dương bay bổng, Phi Lâm

nhìn tường thành của Phi thành nước Yến phía trước, những mũi tên nhọn hoắt,

dày đặc từ trên tường thành bắn xuống, nhưng gặp phải mấy con mãng xà đã từng ở

trên lãnh thổ nước Tần diễu võ dương oai xung phong đi đầu, thì lập tức mềm như

cỏ tranh, căn bản không có tác dụng gì.

Cả đàn dã thú đánh thẳng về phía trước, lấy thân rắn làm

thang, dùng báo sói thay người, chiến đấu anh dũng, so với binh cường tướng mạnh,

chỉ có hơn chứ không kém.

“Xông vào cho ta.” Kiếm sắc vung ra, Tiểu Tả dẫn theo một

đàn hổ đen, vọt vào cánh cửa thành đã bị phá nát.

Vạn thú gầm rú, chấn động bốn phương.

“Hạ xong thành này, kế tiếp sẽ là kinh đô Yến quốc.” Mộ Ải mặc

trường bào màu đen ngồi trên mình một con hổ màu đen, gió lạnh thổi qua, vạt áo

bay lên phần phật.

Phi Lâm cầm cây sáo nhỏ trong tay, gật gật đầu, có vạn thú

làm binh, thiên hạ này còn có gì có thể ngăn cản bọn họ được.

Ngày đó bọn họ thất thủ để cho Sở Hình Thiên chạy mất, nghĩ

sắp tới e không ổn, cũng chẳng thèm về chịu đòn nhận tội, một hàng sáu người tiến

thẳng vào dãy núi Phỉ Thúy, gọi Bạch Hổ vương triệu tập vạn thú đến. Yến đã dẫn

hết binh đi tấn công Tần, ở Yến làm gì còn thế lực nào có thể ngăn cản vạn thú.

Huống chi, tâm tình Bạch Hổ vương lần này không mấy vui, bị

buộc phải ở trên dãy núi Phỉ Thúy, cho nên dã thú lớn nhỏ gì ở dãy Phỉ Thúy, chỉ

cần là thú ăn thịt người, có khả năng tấn công lợi hại thì đều bị nó triệu tập

đến, ngay cả mấy con mãng xà đang ngủ đông cũng bị nó lôi đầu dậy.

Lúc này, tuy rằng đám mãng xà này giống như đã thành tinh, không

còn e ngại mùa đông tuyết trắng, nhưng vì bị quấy rầy giấc ngủ nên hiển nhiên

tâm tình cũng không được tốt lắm. Suốt dọ