
c đường nóng nảy cho đến tận đây, tường
thành nước Yến gần như đã bị chúng nó phá huỷ bằng sạch, quá quan trảm tướng
(*), ào ào như nước.
* Tham khảo chú thích chương 89
“Độc Cô Tuyệt đã gần tới Sở, Độc Cô Hành cũng đã sắp giáp
chiến với Sở Hình Thiên. Chúng ta ở đây phải nhanh lên, nếu không thì mất mặt lắm.”
Mộ Ải ngẩng đầu liếc nhìn về phía đông bắc, nhướng mày cười với Phi Lâm.
Cầm cây sáo trong tay, Phi Lâm nhìn thoáng qua Tiểu Tả và Tiểu
Hữu đang dẫn dắt vạn thú vọt vào trong thành trì, mắt chợt lóe tinh quang, cười
gian tà: “Việc này liên quan đến thể diện, đầu có thể rơi, máu có thể đổ, nhưng
thể diện thì không thể để mất được nha.”
Bên cạnh, Thượng Quan Kính nghe thấy vậy, mở miệng nói: “Lý
lẽ vớ vẩn.” Nói đúng phải là: đầu nhất quyết không thể rơi, khi xảy ra việc tất
yếu thì vấn đề tôn nghiêm đều phải quẳng sang một bên, còn vấn đề thể diện lại
càng không đáng để nhắc, Phi Lâm nghĩ tào lao gì thế kia.
Tuyết Cơ mặc trường bào màu hồng ngồi trên người một con hổ
vằn lớn, cười cười lắc lắc đầu, không nói gì.
Phi Lâm và Mộ Ải liếc nhau, đồng loạt thả lỏng người cười lớn.
Phi Lâm vung tay lên, Bạch Hổ vương suất lĩnh đại quân vạn thú phía sau, hùng
dũng oai vệ, khí phách, hiên ngang tiến thẳng vào thành.
Sở Tề tụ tập cùng một chỗ, đã là kẻ địch mạnh đến mức không
thể mạnh hơn nữa. Nếu như Triệu, Yến ở bên cạnh có những hành động khác thường
hoặc không thu phục được, đối với Tần mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt. Nếu
muốn một lòng một dạ đối phó với hai nước Sở – Tề đã tụ họp lại cùng nhau, thì
trước hết phải loại trừ những nước nhỏ vướng chân vướng tay mới là chuyện quan
trọng nhất.
Tiếng sáo vang lên, Diêm La đã tới, tiếng sáo của Phi Lâm
tràn ngập khắp nơi nơi, vạn thú đồng loạt tiến công.
Máu đỏ như mưa hoa lê, mỏng manh như giấy trắng, không chịu
nổi môt đòn.
Vạn thú gào thét, kinh thiên động địa.
Binh lực trấn giữ đều ở bên ngoài đối phó với Tần, nước Yến
hoàn toàn rỗng tuếch, lấy gì để đối phó với đại quân vạn thú của Phi Lâm được
đây. Hơn nữa đại danh vạn thú vốn đã lan xa, người người ai cũng biết, bởi thế
dân chúng nước Yến đừng nói là thấy mặt mới bỏ trốn, mà chỉ cần nghe tiếng động
cũng đã mất dạng.
Đám người Phi Lâm, Mộ Ải thẳng đường tiến tới, hầu như không
có bất cứ một thế lực nào ngăn cản. Yến diệt vong, cũng chỉ là trong một sớm một
chiều.
Mà lúc này, Giá Hiên Nghị suất lĩnh hai mươi vạn binh lực trấn
thủ nước Yến, một mặt muốn cùng Mặc Chi đánh nhau chết sống, một mặt lại thu được
mệnh lệnh của Yến vương truyền đến như tuyết lớn bay giữa trời đông phải quay về
cứu giá. Lúc này, muốn lui cũng không thể lui, muốn tiến cũng không thể tiến,
tâm tư chia thành hai mối, thì cho dù Giá Hiên Nghị là nhân tài kiệt xuất thế
gian cũng sẽ bị đánh bại hoàn toàn, vấn đề còn lại chẳng qua chỉ là thời gian
mà thôi.
Gió chuyển động, mây vần vũ, thiên hạ đại động.
Mười lăm tháng giêng, một ngày Tết hoa đăng tuyệt vời, vốn
nên là một khung cảnh náo nhiệt , người người say mê ngắm trăng. Đáng tiếc,
ngày này đối với Yến quốc mà nói, cũng là ngày vĩnh viễn biến mất.
Lúc này mặt trời đã lên cao, đám người Phi Lâm, Mộ Ải dẫn đại
quân vạn thú công phá kinh đô nước Yến, bắt sống vương tộc Yến vương, hủy ngọc
tỉ truyền quốc của Yến. Một bức hàng thư, tung bay cùng đất trời, Yến quốc đã
diệt vong.
Cùng lúc Yến bị đám người Phi Lâm tiêu diệt, không đợi cho đội
quân vạn thú suy suyễn hào khí. Phi Lâm trực tiếp đem nhiệm vụ thu phục những
thế lực còn sót lại của nước Yến giao cho Mặc Chi, người vẫn còn đang quyết chiến
trận cuối cùng với Giá Hiên Nghị. Phi Lâm dẫn theo vạn thú hướng về phía Mặc
Lâm, dọc theo biên giới Yến và Ngụy, nhanh chóng hướng về Triệu.
Hổ, Báo, sói tất cả đều để cho Bạch Hổ vương làm chủ, sai
đâu đánh đó, duy nhất chỉ có mấy con mãng xà bị quậy đến mức buộc phải tỉnh lại
kia, sau khi phát uy ở Yến xong, mặc kệ Phi Lâm ra mệnh lệnh hay dụ dỗ thế nào,
và Bạch Hổ vương can thiệp ra sao chúng cũng chậm chạp bò xuống đi kiếm ổ ngủ,
giống như thiên hạ loạn thế này cũng chẳng liên quan gì chúng nó. Nhưng đúng là
không liên quan gì thật, Phi Lâm chẳng còn cách nào, đành để mặc chúng.
Vạn thú diệt Yến rồi tiến thẳng đến Triệu, tin tức này vừa
truyền ra, làm cho chiến trận vốn đã đang căng thẳng nay lại càng căng thẳng
hơn. Triệu vương lo sợ đến mức chỉ trong một đêm đã bạc trắng cả đầu.
Đại danh của vạn thú, như mặt trời ban trưa.
Cùng lúc này, Mặc Lâm đang giao chiến với binh lực trấn giữ
nước Triệu nghe được tin tức lại xiết chặt vòng vây hai mươi vạn binh lính Triệu
hơn, không cho đội quân này có cơ hội lui về phía sau trở về cứu Triệu. Đem một
cánh cửa đã rộng mở, lại không hề có vũ khí gì đặt ở trước mặt Phi Lâm, nước
Triệu lúc này không khác gì một con mèo con.
Đàn thú rời núi, vạn sói tụ họp.
Đàn sói hoang trên thảo nguyên Thương Mang đã tập hợp lại
cùng với vạn thú Phỉ Thúy, uy danh lại càng hiển hách. Đi qua nơi nào, nơi đó
chim ngàn rời núi bay đi, trên đường khắp nẻo chẳng ghi dấu người. (*)
*Trích từ bài G