
i.”
Cũng không biết người từ góc nào chạy ra kêu to, lập tức làm
tửu lâu vốn hỗn loạn đến độ không thể lộn xộn hơn nay càng thêm nhốn nháo, những
người mặc trang phục khác nhau, hốt hoảng lúng túng gào khóc thảm thiết chạy ra
ngoài tửu lâu.
Phóng người đến bên cái lỗ lớn. Phía dưới là một vùng hỗn loạn,
sao còn thấy được bóng dáng Sở Hình Thiên. Phi Lâm nhướng mày, khóe miệng nở một
cười tà tà, Sở Hình Thiên lại diễn trò trước mặt y. Phi Lâm giơ tay ra hiệu khắp
bốn phía, thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt vẫn đi theo lập tức tản ra, truy tìm dấu vết.
Phi thân nhảy xuống cái lỗ, bên môi Mộ Ải nở một nụ cười lạnh,
Sở Hình Thiên lại dám giở trò, xem ra y cũng không phải kẻ ngốc, có điều người
y gặp phải là Mộ Ải và Phi Lâm, hai người bọn họ đã liên kết nếu còn để Sở Hình
Thiên chuồn đi mất, vậy còn sống làm gì nữa. Bên ngoài tửu lâu đã có thiết kỵ của
Độc Cô Tuyệt bố trí dày đặc, quanh hai con đường tiến đến cửa khẩu nước Sở cũng
có người mai phục giám sát từ lâu, Sở Hình Thiên ngươi có chắp cánh cũng không
thể thoát thân.
Bên ngoài không có tín hiệu, Sở Hình Thiên không ra khỏi tửu
lâu, chỉ trong một tấc vuông thế này lại còn muốn thoát thân sao. Thân hình Mộ Ải
và Phi Lâm nhoáng lên bay thẳng vào phòng trong tửu lâu đuổi theo Sở Hình
Thiên.
Bên trong hầm ngầm nho nhỏ của tửu lâu.
“Bệ hạ đi mau.” Hai ba lượt đẩy Sở Hình Thiên, Hoa Dương
thái hậu và Thiết Báo vào mật đạo, Thiết Hổ trầm giọng hét lớn.
“Thiết Hổ.” Sở Hình Thiên lúc này đâu còn dáng vẻ bị trúng độc
vừa rồi, cắn chặt răng gầm nhẹ một tiếng.
“Đi mau.” Thiết Hổ vung chưởng ấn vào cơ quan hầm ngầm, gân
xanh nổi lên trên khuôn mặt, y quát to. Bên ngoài tiếng binh khí chạm nhau đang
nhanh chóng truyền đến, Phi Lâm và Mộ Ải sắp đuổi đến đây. Nếu dựa vào võ công,
chỉ vài Hoàng tuyền thiết vệ và ba người bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ
của Phi Lâm, Mộ Ải.
Sở Hình Thiên thấy vậy nghiến chặt răng một cái, hai mắt ngập
sắc đỏ tươi, nện một đấm vào vách tường mật đạo nói: “Ta sẽ báo thù cho ngươi.”
Vừa dứt lời Sở Hình Thiên không nhìn Thiết Hổ thêm cái nào nữa,
tức thì xoay người điên cuồng chạy vào trong đường ngầm, Hoa Dương thái hậu
cũng không nói gì thêm, theo sát phía sau. Thiết Báo đi cuối gật đầu thật mạnh
với Thiết Hổ rồi quay người bám sát Sở Hình Thiên.
Những mật đạo như vậy ở biên quan Sở, Yến, Hàn, Triệu đều
có, là vì phòng ngừa biến cố xảy ra làm nơi thoát thân, hôm nay là bọn họ cố ý.
Tiếng gió đột nhiên ùa đến, Phi Lâm và Mộ Ải lắc mình một cái vọt vào mật đạo,
đối diện hai người là Thiết Hổ chặn hậu. Thiết Hổ nhìn hai người nở một nụ cười
ngập sắc máu tanh, y đấm một cái lên cơ quan trên vách tường, trong nháy mắt
toàn bộ hầm ngầm bắt đầu sụp xuống. Mật đạo dần dần bị phá hủy, từng tảng từng
tảng đá lớn rơi thẳng xuống.
“Để mạng lại.” Thiết Hổ vung trường kiếm trong tay liều chết
tấn công Phi Lâm và Mộ Ải, cố hết sức kéo dài thời gian, ngăn cản Phi Lâm, Mộ Ải
đuổi theo Sở Hình Thiên.
“Keng.” Thấy tình thế như vậy, sắc mặt Phi Lâm và Mộ Ải trầm
xuống, hai người lập tức cùng ra tay song song đánh lại Thiết Hổ, muốn dùng một
chưởng tiêu diệt Thiết Hổ cản đường.
Chỉ nghe phịch một tiếng, hai chưởng một kiếm cùng đánh vào
nhau, một luồng lực cực lớn bắn ra khắp bốn phía, cổ họng ngọt ngất, Thiết Hổ
phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bị đánh bật ra ngoài, đập mạnh vào cửa mật đạo
phía sau. Cho dù Thiết Hổ võ công lợi hại, nhưng giờ đây đối thủ lại là Phi Lâm
và Mộ Ải liên kết nhau.
“Đuổi theo.” Quét một chưởng ngang ra, đánh bay những tảng
đá lớn rơi xuống từ đỉnh đầu, Phi Lâm lạnh mặt quát một tiếng.
Lời vừa vang lên chưa kịp dứt, hầm ngầm lắc lư một trận, cửa
mật đạo vốn sắp đóng lại chỉ còn chừa một khe hở nhỏ, chỉ nghe phịch một tiếng
sụp xuống toàn bộ, lần này cửa mật đạo đã hoàn toàn đóng kín.
“Ha ha, muốn giết bệ hạ của chúng ta, nằm mơ.” Thấy mật đạo
đã hoàn toàn đóng chặt, tiếng cười mãn nguyện bật ra khỏi miệng Thiết Báo như
bão táp, thân mình y chỉ hít vào nhiều mà thở ra lại không đáng bao nhiêu, thế
mà vẫn cười cực kỳ càn rỡ.
Phi Lâm, Mộ Ải cùng chau mày.
“Sở quốc tất thắng, bệ hạ tất thắng.” Hai mắt đỏ ngầu, Thiết
Báo rống to một tiếng, xoay ngược kiếm, máu đỏ nháy mắt bắn khỏi cổ y văng tung
tóe lên cao, tiếng rống to hòa lẫn tiếng ầm ầm vang vọng trong hầm, cùng với tiếng
những tảng đá lớn rơi xuống, hào hùng tựa một bản trường ca.
Người đã chết mà vẫn chặn ngang cửa đường hầm.
“Ầm ầm ầm.” Đường ngầm sụp đổ càng ngày càng nhanh, gần như
hoàn toàn sập xuống.
Phi Lâm Mộ Ải chăm chú nhìn Thiết Hổ – kẻ dù chết vẫn không
hề lùi bước. Chết là do y tự sát không phải bị bọn họ giết, một nhân tài ý chí
kiên cường như vậy, có lẽ trong đám thủ hạ của Độc Cô Tuyệt cũng chỉ có vài người
có thể sánh bằng.
Khẽ lắc đầu, hai người liếc nhìn nhau, xoay người chạy ra khỏi
đường hầm, không thể đuổi theo cũng không có cách nào truy tìm.
Thân hình hai người mới vừa bay ra thì toàn bộ mật đạo bên
dưới kêu ầm một tiếng hoàn toàn sụp đổ, nếu động tác Phi Lâm và Mộ Ải không mau
lẹ t