
Tần,
chẳng có nơi nào có một chút không khí vui mừng chuẩn bị đón chào năm mới nào,
không đèn lồng đỏ thẫm, không khách thăm viếng, không có sự ồn ào, náo nhiệt.
Không biết sự mừng vui của năm rồi giờ đã ở chốn nao.
Khắp nơi chỉ có tiêu điều, hoảng sợ và bàng hoàng. Nơi thì
đã bị đánh tan nát, trở thành một vùng đổ nát hoang lạnh; nơi thì đang bị tiến
công, người người kinh hồn khiếp đảm, khóc cha gọi mẹ; còn nơi nào chưa bị đánh
tới, lúc này sống hôm nay chưa biết ngày mai, không giây phút nào yên ổn, thì
tâm tư đâu để chuẩn bị đón mừng năm mới được nữa.
Không có ánh lửa ấm áp trong mỗi nhà, trời đất chỉ còn một
màu trắng toát, lạnh lẽo mà ưu thương.
Mà ngay tại một vùng lạnh lẽo này, ngọn lửa trên chiến trường
lại càng cháy bỏng, giữa trời đất trắng xóa này lại càng thêm nổi bật.
Tề Chi Khiêm mang theo ba mươi vạn đại quân nước Tề, hành
quân đêm ngày, mang theo toàn bộ quốc khố lương thảo và vàng bạc của Tề, vội
vàng chạy tới Sở.
Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh suất lĩnh hơn ba mươi vạn binh sĩ
Nam Vực, từng bước một khẩn cấp thâu tóm, nắm lấy toàn bộ lãnh thổ Tề, xua quân
tiến sát Sở.
Ở một phương hướng khác, Mặc Vũ đang dẫn quân vào Sở, nhận
được tin tức Sở Hình Thiên biến mất, lập tức liều lĩnh tấn công mạnh mẽ, vận dụng
tất cả binh lực và toàn bộ đối sách đã có trước đây xuất ra dùng hết, không cần
quan tâm đến hậu quả, đến mất mát gì nữa.
Bởi vì Mặc Vũ biết rõ, nếu Sở Hình Thiên trở lại Tuấn thành
chỉ huy đại cục, thì chiến dịch mà y chỉ huy này không chỉ có liều chết như giờ,
mà e là còn thê thảm hơn vạn lần. Cho nên, nếu đã không thể thu thập y trước, vậy
thì phải đẩy nhanh tiến trình đánh chiếm hơn thôi. Để cho dù Sở Hình Thiên trở
lại Tuấn thành, thì Tần cũng đã nắm được những cửa khẩu quan trọng của Sở rồi,
lúc đó mới có lợi cho Tần.
Mà quần thần nước Sở đều biết tin Sở Hình Thiên sắp trở về,
lại càng một lòng một dạ quyết chờ Sở Hình Thiên về, chính vì quyết tâm này, mà
mọi hành động đều chậm chạp, đình trệ hơn.
Bọn họ chỉ huy không giỏi, kiểm soát lơ ngơ. Bởi vậy, Mặc Vũ
chỉ trong vòng nửa tháng đã liên tục phát động đến chín trận đánh, đương nhiên
là Sở không có lấy một trận thắng, liên tục thất thủ, mất trắng chín tòa thành,
ba mươi vạn binh mã của Mặc Vũ từng tấc từng tấc tiến gần trung tâm của nước Sở.
Máu nhuộm đất Sở, không biết bao nhiêu người cả Sở lẫn Tần đã ngã xuống mảnh đất
này.
Cùng thời điểm đó, binh mã của Triệu và Yến cũng đã ra khỏi
biên giới. Trấn thủ ở biên giới nước Tần có Mặc Chi và Mặc Lâm, bốn mươi vạn
binh mã Yến – Triệu đối đầu với ba mươi vạn binh mã của Mặc Chi và Mặc Lâm. Ba
nước tranh chấp, ngọn lửa chiến tranh lại một lần nữa được nhóm lên trên vùng
thảo nguyên Thương Mang và cả dãy núi Phỉ Thúy, tấm màn chiến tranh đã kéo ra
hoàn toàn.
Nhất thời, toàn bộ Tần, Triệu, Yến, Sở, Tề đều lâm vào mưa
bom bão đạn, tiếng chém giết cuốn thẳng về phía chân trời, nơi nơi đều đánh giặc,
nơi nơi đều đổ máu, nơi nơi đều có vô số người ngã xuống và không bao giờ đứng
lên được nữa.
Tuyết rơi dày đặc, những tin tức xoay vòng trong không trung
rồi nhanh chóng truyền từ nam đến bắc, còn dày đặc hơn cả bông tuyết giữa trời
đông này.
Trong Tần vương cung, vô số trọng thần dưới sự chỉ đạo của Sở
Vân, Mặc Tiềm, giống như sợi xích nối liền với nhau, vận hành nhanh chóng. Đèn
đuốc trong Tần vương cung hầu như không phút giây nào ngơi nghỉ, không, phải
nói toàn bộ kinh đô nước Tần đều như vậy, không phân biệt sáng tối ngày đêm, vô
số trọng thần đi sớm về khuya, chân không chạm đất.
Quốc khố tuôn ra như nước, lương thảo, quân lương, tiếp tế
tiếp viện, nhanh chóng được đưa về Triệu, Yến – nơi Mặc Lâm và Mặc Chi đang chiến
đấu, và Sở, Tề – nơi Mặc Vũ và Độc Cô Tuyệt đang ra trận.
Giờ khắc này, toàn bộ sức mạnh của Tần đều được huy động, quốc
khố giống như thùng không đáy, cuồn cuộn không ngừng tuôn ra nhưng chưa hề cạn.
Đây là toàn bộ của cải mà nước Tần tích lũy suốt mấy trăm năm qua, đây là sức mạnh
mà hơn trăm năm nước Tần bảo tồn chỉ để dành cho công cuộc thống nhất thiên hạ
ngày hôm nay. Tần hùng mạnh, mạnh ở binh ở mã, nhưng lại càng hùng mạnh hơn ở lực
lượng hậu cần phía sau.
Mà cùng thời điểm này, Mặc Ngân đang ở Nam Vực chỉ huy cho từng
thuyền từng thuyền lương thảo, tiếp tế tiếp viện, nhanh chóng theo đường thủy
trên sông Cửu Khúc Long vận chuyển tới nước Hàn, hoặc là dùng xe ngựa phóng qua
dãy núi Thiên Nguyên, vận chuyển tới nước Tần. Nam Vực tuy rằng mới gặp chiến
tranh, nhưng nó vốn là kho lúa ngàn năm nay, danh hiệu này đâu phải chỉ để nói
miệng.
Tình hình khắp thiên hạ, giờ khắc này chỉ có ngọn lửa chiến
loạn bùng cháy khắp nơi.
Nước Tần mạnh mẽ, duy ngã độc tôn, một mình ứng phó với gió
lửa từ bốn nước thổi tới. Mạnh, sức mạnh trước nay chưa từng có.
Tuyết trắng bay tán loạn, lạnh đến cắt da cắt thịt, nhưng
cũng nóng đến bỏng chân người, nguy hiểm đến cực hạn. Chỉ cần một chút sơ sót,
thì chính là họa mất nước, chính là tan nhà diệt tộc.
Ngay tại thời điểm hỗn loạn này, sấm chợt nổ vang ở Tuấn
thành nướ