
làm những điều trái với ý nguyện của em". Nhắc đến
chuyện xảy ra từ mấy hôm trước, sắc mặt Nhâm Nhiễm đột nhiên trở nên nhợt nhạt,
đôi môi khẽ mấp máy nhưng không nói gì, cô chỉ cúi đầu. Trần Hoa nhìn cô chăm
chú, ngừng một lát, giọng chậm lại, "Anh xin lỗi, anh không đủ kiên
nhẫn".
"Anh đừng tự phê bình mình như vậy, anh đã đối xử
hết nhân hết nghĩa với em rồi. Hơn một năm qua em chẳng khác gì đồ bỏ đi, được
anh hết lòng nuôi dưỡng, hơn nữa anh rất thấu hiểu lòng tự trọng yếu đuối của
em, cố gắng không xuất hiện trước mặt em để nhắc nhở em, em vô cùng cảm
kích".
"Nói với anh bằng giọng điệu này là muốn làm
khách với anh, cách xa anh đúng không". Giọng Trần Hoa trầm ấm, mang theo
một chút giễu cợt.
Nhâm Nhiễm không biết trả lời gì, cách bao nhiêu năm
như vậy, dường như người đàn ông này vẫn có thể nhìn thấu được mọi suy nghĩ của
cô, mọi sự mâu thuẫn, giằng co trong lòng cô đều trở nên nực cười trong mắt
anh, nhỏ nhoi đến mức không thể trở thành vấn đề gì to tát.
Trần Hoa nhìn Nhâm Nhiễm chằm chằm.
Hơn một năm qua, anh đã từng nhìn cô chăm chú như thế
này ở nhiều nơi khác nhau.
Cô nằm trên giường bệnh, cô ra khỏi bệnh viện, cô
xuống dưới mua đồ, cô ra vào khu chung cư, cô chăm chú bước vào quán bar Vân
Thượng, cô lái xe vào làng trẻ SOS...
Nhìn cô rất bình tĩnh, tự làm chủ được mình, không thể
hiện ra suy nghĩ gì.
Trên thực tế, đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy cô
thể hiện tình cảm của mình, kể cả khi thông tin về cái chết của Kỳ Gia Tuấn
được đưa từ Australia về.
Cô chỉ im lặng tuyệt đối.
Cô gái đó trở nên khép mình, kín đáo như vậy, giấu kín
mọi suy nghĩ của mình trong đáy lòng, thà để một mình mình bị căn bệnh trầm cảm
dày vò chứ không còn như năm 18 tuổi, khóc lóc thảm thiết trong lòng anh.
Đêm khuya mấy hôm về trước, họ nằm trên giường trong
căn hộ của Nhâm Nhiễm, cô ngủ thiếp đi, anh ngắm nhìn cô trong bóng tối, đó là
giây phút anh đã mong chờ từ lâu, vì thời gian chờ đợi quá dài nên anh lại cảm
thấy không chân thực.
Đột nhiên anh nhớ ra rằng, trong một đêm khuya ở Song
Bình, ánh trăng cũng lờ mờ hắt vào phòng như thế này, anh chợt tỉnh giấc, phát
hiện thấy Nhâm Nhiễm đang nhìn anh bên gối.
Cô đã ngắm anh bao nhiêu lần trong bóng tối như vậy?
Trong những giây phút anh trằn trọc băn khoăn, cô đã từng nép lại gần anh, an
ủi anh như thế nào để anh chìm vào giấc ngủ một lần nữa?
Giấc ngủ của Nhâm Nhiễm không sâu, thỉnh thoảng cô lại
giật mình, mái tóc xõa trên gối, mấy lọn tóc chạm vào mặt anh.
Ngón tay anh vuốt trên đám tóc đó, mềm mại, trơn bóng,
mang theo một cảm giác lành lạnh và thoang thoảng hương thơm. Giữa lúc mơ màng,
anh nhớ lại lần đầu tiên vuốt mái tóc cô, trong đêm 30 tết trên đảo Song Bình,
anh cùng cô ra biển bắt cua, sau khi đã thấm mệt, cô ngả vào lòng anh ngủ thiếp
đi, anh ôm cô, cũng ngắm nhìn cô như thế này, lúc đó mái tóc của cô vì chỉ được
gội bằng xà phòng thơm nên khô vàng và xơ xác, không được trơn mượt như bây
giờ.
Bàn tay anh vuốt nhẹ trên mặt cô, đột nhiên cô thở dài
một tiếng, rất khẽ, anh liền dừng tay lại, đợi cô mở mắt ra, nhưng cô chỉ đổi
tư thế, khuôn mặt úp sấp xuống gối chuyển sang thành ngửa lên trần nhà.
Tư thế nằm ngửa này khiến chiếc áo sơ mi của cô hở ra,
dưới ánh trăng, làn da cô mịn màng, mang theo vẻ trơn láng như ngà voi, cổ họng
phập phồng theo nhịp thở.
Tuy nhiên, nét mặt cô lại không hòa đồng với cảnh
tượng tính lặng này, rõ ràng là cô đang chìm trong cơn ác mộng không tên, môi
mím chặt, đường nét ở hàm dưới cho thấy cô đang nghiến răng rất chặt.
Anh cố gắng không làm kinh động cô, ôm cô vào lòng
mình. Sau khi được anh vỗ về nhẹ nhàng, cơ thể cứng đờ của cô dần dần được thả
lỏng, nép sát vào người anh, các nét giãn ra, hơi thở nhịp nhàng chậm rãi, lại
một lần nữa bước vào trạng thái ngủ say.
Lúc làm những động tác này mà không kịp suy nghĩ gì,
đột nhiên anh biết rằng, những đêm ngủ cùng cô đó, cô cũng đã từng an ủi anh
như thế này. Đó không phải là giấc mơ thoáng qua, mà đã xảy ra một cách chân
thực, là những khoảnh khắc chung của họ.
Phản ứng của cô sau khi tình giấc không nằm ngoài sự
phán đoán của anh, anh biết rõ là cô chưa có sự chuẩn bị về mặt tinh thần để
đối mặt với anh, anh cần phải cho cô nhiều thời gian hơn.
Anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi cô chấp nhận anh hoàn
toàn.
Tuy nhiên Nhâm Nhiễm đã bỏ đi mà không nói lời nào.
Buổi tối anh đến, phòng không nhà trống. Anh gọi điện thoại cho cô, không nằm
ngoài sự dự đoán của anh, điện thoại đã tắt máy.
Nhân viên bảo vệ ở khu chung cư đã cho anh xem lại
đoạn băng dưới nhà xe, sau khi Nhâm Nhiễm lái chiếc Land Rover đi vào buổi sáng
không thấy cô quay về nữa.
Người giúp việc nói Nhâm Nhiễm muốn đi chơi vài ngày
nên cho chị nghỉ làm.
Nhâm Nhiễm gửi email cho bác sĩ Bạch Thụy Lễ, hủy cuộc
hẹn tư vấn trong tuần tới, nói sẽ rời Bắc Kinh một thời gian.
Thậm chí Nhâm Nhiễm còn gọi điện thoại cho làng trẻ
SOS để xin nghỉ, nói gần đây không thể đọc sách cho đám trẻ đó.
Người duy nhất cô không để lại lời nhắn là Trần Hoa.
Trần Hoa lậ