
nay của cô, không cần thiết phải giám sát như vậy nữa. Ông gọi điện thoại cho
Trần Hoa, nói rõ quan điểm của mình, Trần Hoa trầm ngâm một lát, đồng ý cắt bỏ
các phiên trực 24 giờ đồng hồ mỗi ngày của y tá.
Nhưng đồng thời bác sĩ Bạch Thụy Lễ cũng đưa ra yêu
cầu đối với Nhâm Nhiễm: "Xét ở một mức độ nào đó, việc em ghét có người
bám xung quanh là một kiểu sợ đám đông. Cũng có nghĩa rằng, em đã thừa nhận
việc bạn em đã mất, nhưng em không có ý định dịch chuyển tình cảm mà em dành
cho anh ấy sang những mối quan hệ mới. Em biết môi trường không có sự tồn tại
của bạn em không thể thay đổi, nhưng em cũng không có ý định tiếp nhận những
người khác vào".
"Có những tình cảm sẽ không thể thay đổi hay dịch
chuyển. Cho dù em ra khỏi nhà ngay bây giờ, thậm chí bắt đầu công việc mới, có
những mối quan hệ mới với người khác, với đồng nghiệp, nhưng cũng không thể thay
đổi được điều gì".
"Tại sao chúng ta không thử xem, bắt đầu từ việc
thay đổi những cái nhỏ nhất. ít nhất là ở ngoài bệnh viện, tìm một nơi nào đó
mà em chịu ra khỏi nhà và đến ở".
Nhâm Nhiễm đã chấp nhận lời đề nghị của bác sĩ Bạch
Thụy Lễ, lần đầu tiên ra ngoài, cô đã đến Hậu Hải - nơi tập trung rất nhiều
quán bar.
Cô vô cùng sửng sốt khi phát hiện ra rằng thành phố
này đã vào thu, đâu đâu cũng thấy lá vàng rụng, bóng cây nào cũng hiện rõ sắc
thu. Cuộc sống của cô bị dừng lại ở một ngày đầu xuân nào đó, sau đó lại được
bắt đầu lại từ đầu trong một ngày đã sang thu, hai mùa đã trôi qua tựa như một
giấc mơ không để lại dấu vết gì.
Cũng giống như các nơi khác ở Bắc Kinh, Hậu Hải cuối
tháng 10 mang hơi thở lành lạnh, điêu tàn vốn chỉ có trong ngày thu. Sau khi
lang thang không mục đích một hồi, cô dừng lại trước một quán bar nhìn có vẻ
kinh doanh ế ẩm, bên trên có treo biển hiệu: Vân Thượng.
Quán bar này được cải tạo từ một căn nhà cũ trong ngõ,
cách trang trí cố gắng dựa theo tên quán, bóng đèn chụp giấy da dê khiến ánh
đèn trở nên lờ mờ, mông lung, đồ đạc mang phong cách phỏng cổ, chỗ nào cũng
thấy đặt những bồn cảnh trồng dương xỉ, lối đi vào có mắc giàn dây leo bám
chằng chịt, không gian nhân tạo không rộng lắm gây cho người ta một cảm giác âm
u.
Sở dĩ cô dừng chân là vì cô đã từng đến đây với Kỳ Gia
Tuấn, lúc đó Kỳ Gia Tuấn nheo mắt lại cười: "Vân Thượng, cái tên hay đó
nhỉ".
Cô cũng cười, hai người cùng nhớ lại, hồi du học ở
Australia, họ đã từng xem bộ phim Những tháng ngày của Vân Thượng, hồi đó Mạc Mẫn
Nghi không vượt qua được kỳ thi lớp dự bị, giữa lúc chán nản, rất mơ tưởng về
cuộc sống lãng mạn ở vườn nho, một thời gian đòi đến Học viện nông nghiệp của
trường đại học Adelaide để học ngành ủ rượu, đồng thời lên mạng tìm các tài
liệu, đưa ra kế hoạch rất chi tiết. Tuy nhiên, sau khi Kỳ Gia Tuấn lái xe mấy
trăm cây số đưa cô đến chơi một lần, sở thích bốc đồng của cô liền thay đổi
nhanh chóng.
Lần trước đến đây mới chỉ cách đây hơn một năm, các
quán bar bên cạnh đều đã thay biển hiệu hoặc tân trang lại, cảnh vật đã thay
đổi, người cũng đã không còn, chỉ có quán bar này dường như vẫn giữ nguyên như
trước.
Cô bước vào, gọi đại một loại rượu vang rồi ngồi uống
một mình, ngồi cho đến khi quán đóng cửa, cô mới chuếnh choáng đi ra, bước chân
nhẹ bẫng, đang định tính toán xem đi về phía nào bắt taxi dễ hơn thì đột nhiên
anh Bang xuất hiện đỡ lấy cô.
Cô cũng không tỏ ra bất ngờ khi nhìn thấy anh, chỉ
lặng lẽ đi theo anh ra bãi đỗ xe.
Ngày hôm sau, đúng giờ anh Bang đến đưa Nhâm Nhiễm vào
viện, đồng thời lấy ra một tấm séc tiền mặt và nói với cô rằng, sau khi được cơ
quan hữu quan thẩm định, chiếc xe của cô đã bị đâm thành đồ phế thải, anh vừa
làm xong các thủ tục bồi thường của bảo hiểm, “chiết khấu phần xe đã cũ, xe
được bồi thường hơn 80.000 NDT cộng với việc bồi thường thiệt hại sức khỏe do
tai nạn, chi phí nằm viện, tổng cộng là...”
Cô không để ý đến những con số đó lắm, cô cũng không
chịu nhận tấm séc này, tấm séc mỏng này dường như là phiên bản thu nhỏ của xác
chiếc xe hai khoang đó của cô, sự liên tưởng đó và ký ức không thể làm cho cô
vui lên.
"Anh Bang, anh hãy chuyển tấm séc này cho tổng
giám đốc Trần, coi như là em trả các khoản chi phí".
"Nhưng..."
"Cần phải tính riêng các khoản với em ư? Thế cũng
được, phiền anh cho em cái list ghi rõ tiền viện phí, tiền thuê nhà hiện nay,
tiền chăm sóc và điều trị tâm lý, em sẽ đi rút tiền mặt để trả".
Anh Bang không biết phải nói gì, bàn tay cầm tấm séc
đưa ra một hồi lâu, rồi nói với vẻ bất lực: “Cô Nhâm, tổng giám đốc Trần làm
mọi chuyện vì cô, giống như năm xưa cô làm khi cậu ấy khó khăn nhất...”
Cô ngắt lời anh, "Đừng nhắc đến năm xưa nữa anh
Bang ạ, không có gì thú vị cả. Ngày mai nếu có thời gian, anh có thể đưa em đến
đại lý 4S được không? Em định đi mua một chiếc xe nữa, sau này em tự lái xe đến
bệnh viện, không phiền anh phải đưa đón nữa".
Anh Bang ngần ngừ: "Cô Nhâm, phải được sự đồng ý
của bác sĩ cô mới được phép lái xe".
Cô mở cửa xe ra, một chân bước ra ngoài, đột nhiên
quay đầu lại nhìn anh, "Anh có dám chắc là không