
một mức độ nào đó, phương pháp trị liệu truyền thống đã thổi phồng
lên tính cấp thiết của việc bày tỏ suy nghĩ".
"Tại sao em lại đặc biệt chú ý đến điều
này?"
"Em nghĩ chắc là anh hiểu câu nói này, nếu có một
chuyện gì đó em không muốn nói, không có nghĩa là em không hợp tác trong việc
điều trị, anh không cần thiết phải mất thời gian tra khảo căn nguyên khiến em
phải né tránh".
"Thực sự anh sẽ đánh giá sự né tránh của em nếu
đứng trên cấp độ tâm lý học sẽ có nghĩa là gì, nhưng anh sẽ không khuyên em
phải nói ra cho bằng được, mỗi người đều có cách xử lý khác nhau về vết thương,
không muốn thể hiện suy nghĩ và cảm nhận đối với một sự việc nào đó không có nghĩa
đó là sự biểu hiện không lành mạnh về mặt tâm lý".
Sau khi hai bên thống nhất với nhau, hàng tuần Nhâm
Nhiễm đến phòng làm việc của bác sĩ Bạch Thụy Lễ rất đúng giờ, không bao giờ
đến muộn. Công việc điều trị của họ về cơ bản là ông đưa ra câu hỏi, cô trả
lời. Từ ngày đầu tiên tiến hành trị liệu, cô không còn có biểu hiện gì chống cự
nữa mà hết sức hợp tác, cho dù là nhắc đến tên Trần Hoa, cô cũng không né
tránh. Nhưng đối với những câu hỏi không muốn trả lời, cô chỉ trả lời qua loa
cho xong chuyện.
Không giống như những người bị bệnh trầm cảm dày vò,
chỉ muốn thoát ngay khỏi trạng thái này, cô chấp nhận mọi triệu chứng của mình,
như vẫn tiếp tục mất ngủ, hàng loạt phản ứng sinh lý khổ sở do thuốc gây nên.
Cô không như những bệnh nhân khác, đối với những câu hỏi mà ông đưa ra, kỳ vọng
ông đưa ra được những lời giải đáp có hiệu quả ngay lập tức.
Ngay từ đầu, căn cứ vào cách làm thông thường gợi mở
nỗi buồn, bác sĩ Bạch Thụy Lễ đã đề nghị Nhâm Nhiễm nhớ lại những việc đã trải
qua, để cô có cảm nhận chần thực về cái chết, để cô chấp nhận thực tế
"người chết sẽ không thể sống lại". Tuy nhiên Nhâm Nhiễm nhìn chăm
chú về phía trước, nói với vẻ vô cảm: "Bác sĩ, em mất mẹ từ năm 16 tuổi,
em biết rõ chết là chuyện như thế nào".
"Nhưng em không có ý định đi tìm hiểu quá trình
và những chi tiết dẫn đến cái chết của bạn em Kỳ Gia Tuấn".
"Từ lúc ốm đến khi mất, mẹ em đã trải qua 4 năm.
Em đã tìm đọc tất cả những tài liệu em có thể tìm, mỗi lần bà nằm viện để mổ,
xạ trị, em đều ở bên cạnh bà, chính vì thế em không còn tò mò gì về quá trình
và những tình tiết dẫn đến cái chết nữa, em biết kết quả là đủ rồi. Em nghĩ anh
có thể hiểu được điều này".
"Renee, em không trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà
là nhấn mạnh chuyện mẹ em mất".
"Đối với em là giống nhau". Giọng cô vẫn giữ
vẻ bình thản, "đều là người thân nhất ra đi".
"Nhưng chuyện bạn em mất đã gây ra chứng trầm cảm
cho em, nếu không thảo luận, e rằng chúng ta không có cách nào để điều hòa suy
nghĩ hiện nay của em đâu".
Cô thu ánh mắt đang nhìn xa xăm về, cười, "Em sắp
đọc xong cuốn sách anh viết rồi. Nghe nói toàn thế giới có trên 3% số người mắc
bệnh trầm cảm ở các mức độ khác nhau với những tên gọi khác nhau, đối với con
người, trầm cảm là một cơ chế tự bảo vệ mình. Có lúc muốn nhấn mạnh một số suy
nghĩ, gạt bỏ một số suy nghĩ, thực ra là vô ích".
"Em đọc rất kỹ Renee ạ. Tuy nhiên, tôi buộc phải
chỉ ra rằng, đoạn văn này buộc phải liên hệ với phần trên và phần dưới trong
sách, tôi cho rằng sự điều hòa suy nghĩ cần phải để cho tự nhiên. Nếu trầm cảm
phát triển đến một mức độ nhất định, sẽ có những biểu hiện như trở ngại về mặt
tâm lý, thành một chứng bệnh có khuynh hướng tự hủy hoại mình, đến lúc này thì
buộc phải điều hòa".
"Anh cứ yên tâm, em sẽ không thử bỏ đói mình nữa
đâu. Em đã suy nghĩ rất nghiêm túc, lúc sinh thời mẹ em đã cố gắng hết sức để
đem lại hạnh phúc cho em, bà sẽ không vui khi nhìn thấy em như vậy đâu".
"Vấn đề chính là nằm ở đây, đây là nhu cầu hay
còn gọi là niềm mong mỏi của mẹ em. Coi trọng những suy nghĩ, cảm nhận của
người thân mình chỉ là một phương diện của cuộc sống, thôi thúc mình đối mặt
trực diện với cuộc sống luôn luôn là nhu cầu nội tâm của mình".
"Em muốn nói rằng hiện nay em không có nhu cầu, e
rằng sẽ khiến bác sĩ phải phân tích nhiều hơn, tuy nhiên", cô suy nghĩ một
lát, dường như đang tìm lời để từ chối, nhưng lại không còn tinh thần đó nữa,
khóe mép nhếch lên cười, "haizz, bác sĩ Bạch, chắc chắn là anh đã quá quen
với những người để mất mục tiêu, chắc là anh có thể hiểu được sự lạc đường tạm
thời của em. Em sẽ không từ chối khi anh chỉ rõ phương hướng cho em đâu".
Bác sĩ Bạch Thụy Lễ cũng mỉm cười, anh phát hiện ra
rằng, thậm chí cô không mất đi tính hóm hỉnh, nhưng dưới đáy mắt cô không có nụ
cười, rõ ràng chỉ là lấy sự hóm hỉnh này để ngụy trang để mình được giống với
người bình thường mà thôi.
Sau khi điều trị hơn một tháng, Nhâm Nhiễm nói với bác
sĩ Bạch Thụy Lễ rằng, cô cần một cuộc sống tương đối yên tĩnh và một số chuyện
riêng tư: "Trong các thời điểm khác nhau luôn có các y tá với những khuôn
mặt khác nhau đi vào nhắc em uống thuốc, quan sát xem tinh thần của em có ổn
định không, có làm việc gì ngớ ngẩn không, điều này thực sự là buồn cười".
Bác sĩ Bạch Thụy Lễ cũng cho rằng với tình hình hiện