
ý được hơn, từ đọc những
bản tin ngắn trên báo chuyển sang đọc sách; Đối với cô giấc ngủ ban đêm vẫn có
những trở ngại, nhưng không còn dày vò như trước nữa.
Khả năng cảm thụ nhận biết vốn có ở người bình thường
đã dần dần quay trở về với cô, gió vờn nhẹ trên đôi má, tiếng chim hót buổi sớm
lảnh lót vui tai, người khác nói chuyện với cô, không còn là hành động đôi môi
mở ra khép vào vô nghĩa như trước đây nữa...
Cảm giác tê dại đã tiêu tan như thuốc, cô dần dần tìm
lại được cảm nhận với môi trường xung quanh, cô vẫn lầm lì ít nói, không thể
vui vẻ trở lại, nhưng cái chết một thời bám riết lấy cô dường như đã rời xa.
Hóa ra sinh mệnh không dễ dàng từ bỏ, nỗi buồn nặng nề
một thời quật ngã cô cũng chỉ là một hiện tượng bệnh lý mà thôi, có thể dùng
thuốc men để kiểm soát trong phạm vi thể xác có thể chịu đựng được.
Ý thức được điều này, cô không hề cảm thấy vui, chỉ
cảm thấy là một sự nhạo báng.
Bác sĩ tâm lý lại một lần nữa đến phòng bệnh của cô,
tự giới thiệu mình: “Cô Nhâm, chào cô, chúng ta đã từng nói chuyện một lần, tôi
là bác sĩ Bạch Thụy Lễ”.
Bạch Thụy Lễ là một người đàn ông trung niên người hơi
mập, nét mặt hòa nhã từ tốn, đôi mắt bên trong cặp kính gọng vàng nhìn rất
thông minh, ông mặc bộ com lê màu xám rất chỉnh tề, màu áo sơ mi và caravat đi
với nhau rất hợp. Ông du học ở Đức về, hiện nay là chuyên gia trong lĩnh vực tư
vấn tâm lý trong nước, cũng là một trong số những bác sĩ tâm lý được ưa chuộng
nhất làm việc ở khoa tâm lý thuộc bệnh viện có mức viện phí đắt đỏ nhất Bắc
Kinh.
Viện trưởng đích thân giới thiệu Trần Hoa với ông,
muốn ông tiếp nhận bệnh án của Nhâm Nhiễm, ông đồng ý tiến hành một buổi đánh
giá tâm lý trước rồi tính sau. Tuy nhiên lần đầu tiên gặp mặt, Nhâm Nhiễm không
chịu nói chuyện với ông.
Sau đó một tháng, Trần Hoa lại đến tìm ông, mời ông
chữa bệnh cho Nhâm Nhiễm. Lần này, những biểu hiện của Nhâm Nhiễm gần như đã
trở lại bình thường, mặc dù cô vẫn rất ít nói, nhưng hành động lịch sự, không
còn từ chối nói chuyện. Nói đến việc chuẩn bị trị liệu tâm lí cho cô, cô chỉ
"vâng" một tiếng.
"Cô Nhâm, anh Trần Hoa bạn cô đã đến tìm tôi và
giới thiệu sơ qua tình hình của cô, không phải bệnh nhân nào tôi cũng nhận,
nguyên tắc điều trị của tôi là: tôi chỉ tiếp nhận những bệnh nhân không chống
đối công tác tư vấn tâm lý, tự nguyện điều trị, hơn nữa tôi sẽ không thông báo
với người thứ ba các chi tiết và tiến trình điều trị".
Nhâm Nhiễm liền cười, nụ cười đó chỉ hiện thoáng qua
trên khóe mép, "Em không lo điều này, anh Trần Hoa sẽ không hỏi bác sĩ về
tình hình điều trị của em vì anh ấy không có thời gian để làm những việc đó
đâu. Bác sĩ Bạch, em không nghi ngờ về lòng tốt của anh ấy, cũng không nghi ngờ
đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ, em chỉ nghi ngờ việc điều trị có cần thiết đối
với em hay không. Nhưng nếu đã sắp xếp ổn thỏa rồi thì em sẽ điều trị".
Trước khi đến phòng bệnh của Nhâm Nhiễm, Bạch Thụy Lễ
cũng đã trao đổi nguyên tắc điều trị đối với Trần Hoa.
"Tổng giám đốc Trần, tôi không quan tầm đến việc
ai sẽ trả tiền. Tôi mong anh hiểu giúp cho, bác sĩ tâm lý buộc phải để người
bệnh có một niềm tin cơ bản, tin rằng mọi điều bí mật của họ khi nói ra với bác
sĩ đều được đảm bảo an toàn, như thế công việc điều trị mới có thể tiến
hành".
Phản ứng của Trần Hoa lúc đó gần như cũng giống như
Nhâm Nhiễm, anh bình thản nói: "Lúc đầu viện trưởng Giáp giới thiệu với tôi
ba vị bác sĩ tâm lý, tôi đã xem tài liệu về các anh. Một vị đồng nghiệp của anh
chuyên về liệu pháp [1'>, chủ yếu trị các chứng bệnh liên quan đến rối loạn thần
kinh chức năng, đối với Nhâm Nhiễm, rõ ràng là ông ấy không phù hợp; Một bác sĩ
khác có tiếng tăm hơn anh, nhưng thích lên các chương trình truyền hình, viết
các bài viết tư vấn tâm lý cho các chuyên mục thời thượng, tôi không muốn nhìn
thấy Nhâm Nhiễm biến thành ví dụ để ông ta viết ra cho bàn dân thiên hạ
đọc".
[1'> Liệu pháp Morita là liệu pháp điều trị
của giáo sư tâm thần người Nhật Bản Shoma Morita. Liệu pháp này phát triển kế
hoạch điều trị dựa vào cơn chấn động tâm lý của người bệnh.
"Và thế là tôi đã trúng tuyển, bởi nhìn tôi sẽ
thấy tôi là người biết giữ bí mật. Xem ra tổng giám đốc Trần lựa chọn tôi không
phải vì anh ngắm trúng năng lực chuyên môn của tôi, hơn nữa anh cũng tỏ thái độ
nghi ngờ về hiệu quả mà công tác tư vấn tâm lý sẽ đạt được".
"Bác sĩ Bạch, tôi đã đọc cuốn sách mà bác sĩ viết
về việc điều trị bệnh trầm cảm".
Bác sĩ Bạch Thụy Lễ tỏ ra rất bất ngờ, cuốn sách mà
ông viết là cuốn sách mang tính chất học thuật, không phải là sách phổ biến
kiến thức nhằm vào độc giả bình thường vẫn thường bán trên thị trường, người
bình thường rất khó đọc hết.
"Tôi không có tư cách gì để đánh giá chuyên ngành
của bác sĩ, nhưng tôi có tiêu chuẩn để đưa ra những phán đoán của mình. Cuốn
sách của bác sĩ trình bày rất chặt chẽ, không quá đề cao vai trò trị liệu của
công tác tư vấn tâm lý đối với việc điều trị bệnh trầm cảm, chủ trương kết hợp
với thuốc, thông qua thời gian dài trao đổi, ch