
biết ai là
thật, ai là giả, đều chẳng có việc gì phải tìm đến cô, dù sao cũng đều là những
người không thể cùng chung tiếng nói. Tiểu Viên nghĩ, Thang Hi Hàn đúng là một
con rùa quý hiếm, muốn rước về nhà cũng không dễ dàng gì.
Tiêu Nhiễm Vi ngồi trong quán cà phê một tiếng đồng hồ
chờ Tiểu Viên tan làm. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy, lần
trước khi Thang Hi Hàn đi công tác ở thành phố B, Cổ Tịnh từng gọi cô đến, từ
xa cô nhìn hai người bọn họ, cô gái nhỏ này, nhìn rất bình thường, không
có gì đặc biệt. Lúc ấy, cô dựa vào người anh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc
nhìn anh, lúc nói chuyện với anh, thỉnh thoảng lại làm những hành động của một
đứa trẻ. Cổ Tịnh nói, cô ấy là người mà nếu có rơi vào một đám người thì chẳng
thể nào tìm ra được.
Cô cũng cảm thấy thế. Cô gái này chắc chắn không phải
là một nhân vật nổi trội gì. Nhưng, cái cô Chu Tiểu Viên này, điểm đáng quý của
cô là có thể làm Thang Hi Hàn thay đổi. Thời gian cô ở bên cạnh anh lâu như
vậy, chẳng phải là không cố gắng, không nỗ lực, nhìn thấy những hình ảnh này,
biết rằng tình yêu của mình đã đi đến hồi kết, không khỏi có cảm giác cô đơn và
ghen tị.
Khi Cổ Tịnh bảo cô cùng đi dạy cho cô gái này một bài
học, cô không đồng ý. Yêu mà không được đáp lại, đó là một nỗi khổ không thể nói
thành lời. Có thể đau khổ vì tình yêu, nhưng vì tình yêu mà làm những chuyện
thấp hèn, những chuyện như vậy, sao cô có thể làm được chứ?!
Mấy ngày trước, Cổ Tịnh khóc lóc trở về, mẹ của Thang
Hi Hàn là dì Lý đã mắng cô một trận nên thân, nói rằng cô làm ăn bậy bạ.
Cô đi gặp Cổ Tịnh, tình cờ gặp dì Lý đang đi công tác,
gia đình họ và gia đình họ Thang là bạn thâm giao, dì Lý rất yêu quý cô. Khi ra
ngoài ăn cơm, dì Lý nhìn cô rồi than thở: “Con bé Tịnh Tịnh này là cháu họ của
dì, nhưng nếu để nó đi đến với thằng Hàn, dì sợ sẽ thiệt thòi cho Tiểu Hàn nhà
dì ấy chứ, nó trẻ con và kiêu ngạo quá, không hợp với tính cách của thằng Hàn.
Nhưng cháu, dì rất quý cháu, cũng đã từng nhiều lần nói chuyện với hiệu trưởng
Tiêu, nếu hai gia đình ta trở thành thông gia thì thật tốt biết mấy.”
Mũi cô bỗng cay cay, cố gắng kìm chế, cố nở một nụ
cười, nói: “Cháu và Thang Hi Hàn là bạn tốt, sau này cũng sẽ là bạn tốt, còn
những việc khác phải dựa vào số phận thôi ạ...”
Khuôn mặt bà mẹ lộ rõ vẻ tiếc nuối: “Đúng thế, dì biết
phải tùy theo duyên số, vì thế, nó đã quyết rồi, dì và bố nó là người lớn cũng
chẳng thể nói gì hơn, chỉ là trong lòng cảm thấy tiếc. Có điều, thật ra dì có
chút nghi hoặc, thằng Hàn từ nhỏ tính tình đã lạnh lùng, chẳng bao giờ thân mật
với ai, thế mà cô gái này, ông cụ vừa mới giới thiệu nó đã chịu đi gặp, thật kỳ
lạ, sau đấy lại còn nhanh chóng muốn kết hôn, lại càng khó tin hơn. Lẽ nào, đây
chính là duyên phận?”
Sau khi Cổ Tịnh khóc lóc kể cho cô nghe về chuyện tìm
người đóng giả cô, cô rất tức giận, nếu việc này để Thang Hi Hàn biết, anh nghĩ
cô thực sự làm chuyện này thì phải làm sao?
Cổ Tịnh vô cùng tức tối kể với cô, Thang Hi Hàn gọi
điện đến nói với cô ấy rằng, sao cô có thể làm chuyện ấy được? Việc này đã vượt
ra khỏi sự nhẫn nại của anh, nếu cô không tôn trọng người con gái kia, thì đừng
có đến tham dự hôn lễ của anh. Cổ Tịnh
tức giận nói, cho dù anh có mời, cô cũng chưa chắc đã đến.
Tiêu Nhiễm Vi âm thầm đợi mấy ngày, cô nghĩ rằng, ít
nhất Thang Hi Hàn cũng sẽ gọi điện cho cô để hỏi rõ sự việc, nhưng đợi mãi đợi
mãi, cuối cùng chẳng có gì. Trái tim bỗng lạnh giá, có lẽ đối với Thang Hi Hàn,
Cổ Tịnh là một cô em họ vô lý, nhưng ít ra thì họ cũng là họ hàng thân thích,
còn cô chỉ là một người chẳng máu mủ gì, có lẽ, đến việc bị hỏi cũng chẳng đủ
tư cách.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thấy vẫn phải đi gặp,
phải trực tiếp nói chuyện với người con gái ấy.
Cô sắp sang Singapore làm việc, có lẽ đến hôn lễ của
hai người họ, cô đã không còn ở trong nước nữa, nhưng ít ra cũng phải để cho
người cô từng yêu biết rằng , cô không phải là người có mặt trong chuyện kia,
đối với họ cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng đối với cô, đó là một việc nhất
định phải làm.
Tiểu Viên nói chuyện với cô rất lâu, cô không kiêu
ngạo và lớn tiếng như Cổ Tịnh, mà có cảm giác rất gần gũi. Tiêu Nhiễm Vi từng
là bạn học lâu năm của Thang Hi Hàn, cô kể cho Tiểu Viên nghe rất nhiều về
chuyện giữa bọn họ hồi sống ở trường học, Tiểu
Viên cũng kể cho cô nghe về sự tích hồi còn nhỏ giữa cô và Thang Hi Hàn.
Tiêu Nhiễm Vi có chút bất ngờ: “Thì ra hai người từ
nhỏ đã quen biết nhau rồi?”
Tiểu Viên cười cười: “Đúng vậy.”
Tiểu Viên cảm thấy Tiêu Nhiễm Vi là một người nhẹ
nhàng, dễ chịu, là con gái của hiệu trưởng Tiêu, con người này
cũng rất ôn hòa, có vẻ đúng là người một nhà. Tiêu Nhiễm Vi cũng rất tốt, không
hề có ý đối địch với Tiểu Viên, cô nhắc lại rằng những gì Cổ Tịnh nói không
phải lập trường của cô, cô cũng không hề biết Cổ Tịnh sẽ tìm một người đóng giả
mình để làm cho Tiểu Viên tức giận.
Cuộc nói chuyện rất vui vẻ, lúc chào tạm biệt ra về,
Tiêu Nhiễm Vi nắm tay Tiểu Viên, nói: “Có lẽ khi hai người kết hôn ch