Thời Gian Hoa Nở

Thời Gian Hoa Nở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323305

Bình chọn: 8.5.00/10/330 lượt.

ị đang ở

nước ngoài rồi, nên chúc hai người hạnh phúc trước, chị tin rằng bọn em sẽ rất

hạnh phúc. Em không biết đâu, quen Thang Hi Hàn lâu như vậy rồi, chưa bao giờ chị

thấy Thang Hi Hàn đặc biệt chú ý đến một người con gái nào, vừa gặp em, nhanh

như vậy đã muốn kết hôn, chị nghĩ rằng đây chính là tác động của hồi bé. Những

thứ mà hồi ấy chúng ta tin tưởng sẽ biến thành những điều vô cũng sâu sắc,

nhưng điều ấy, chính là em, không ai khác ngoài em...”

Tiểu Viên chào tạm biệt cô, trong lòng cảm thấy là lạ,

có một cảm giắc rằng, những lời này khiến người ta không thoải mái. Nghĩ mãi

nghĩ mãi, cũng hiểu ra ý nghĩa của những từ ấy, bất chợt có chút lo sợ.

Về đến nhà, cô véo mà Thang Hi Hàn, nghiêm túc hỏi:

“Nếu em không phải tên là Chu Tiểu Viên, liệu anh có đến xem mặt với em không?

Nếu anh không biết em là Chu Tiểu Viên, ví dụ, chỉ là ví dụ, anh đi khám bệnh,

nhìn thấy em, anh có thích em không?”

Thang Hi Hàn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ: “ Làm sao thế,

sao tự nhiên lại hỏi thế?”

Tiểu Viên xị mặt đi ra nhưng trong lòng thì rõ như ban

ngày, đáp án của những câu hỏi kia, anh không nói cô cũng hiểu. Vì cô là Chu

Tiểu Viên nên anh mới yêu cô. Đúng vậy, nếu không phải là duyên phận của hai

người trước kia, giữa cả biển người đông đúc như thế này, anh dựa vào cái gì để

tìm thấy cô chứ?

Cứ như thế, dường như có một chiếc gai nhỏ đã cắm vào

tim Tiểu Viên, chẳng nhìn thấy được, chẳng lấy ra được, nhưng đôi lúc vẫn nhói

lên, để cho Tiểu Viên biết được rằng nó vẫn đang tồn tại.

Mấy hôm sau, khu vực miền Tây xảy ra động đất, bệnh

viện của Tiểu Viên cũng tổ chức một đoàn y tế đi cứu trợ, Tiểu Viên cũng tham

gia, thời gian đi rất gấp. khi đã trên đường đi, Tiểu Viên mới gọi điện báo cho

Thang Hi Hàn. Anh lo lắng nói: “Chú ý an toàn đấy!”

Tiểu Viên nghĩ, ừm, phải chú ý an toàn chứ! Không có

anh ở bên, cô nhất định phải tự lo cho bản thân.

Công việc chính là liều thuốc tinh thần hữu hiệu nhất,

công việc bận rộn khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa. Tối

đến mệt phờ nằm trên giường, những gì cô nhớ tới chỉ là những điều tốt của

Thang Hi Hàn đối với cô.

Những suy nghĩ và nhớ nhung mà cô tích lũy bao ngày

qua, chỉ đợi đến khi tình yêu thoát khỏi chiếc kén hóa thành bươm bướm, thế

nhưng, bỗng có chuyện xảy ra.

Buổi tối ngày thứ mười ở khu vực bị nạn, Tiểu Viên vừa

trở về khu ở tạm để nghỉ ngơi, bỗng nhiên một cơn dư chấn dữ dội ập đến, nhà

cửa, mặt đất, mọi thứ như bị hất tung lên, cô chưa kịp kêu lên một tiếng nào,

mọi thứ đã chìm vào bóng tối mờ mịt.

Khi Thang Hi Hàn lòng như lửa đốt đến nơi xảy ra tai

nạn thì đã là buổi chiều ngày hôm sau. Đội cứu hộ vẫn không ngừng đào bới, anh

không thể đứng một chỗ mà không làm gì, cũng vào đào cùng. Đến khi trời tối, có

một đội cứu hộ quốc tế cũng tham gia cứu người, người chỉ huy biết họ là người

thân, nói giọng an ủi: “Nếu các cơn dư chấn không quá dày, thì còn nhiều hy

vọng.”

Đây là sự đấu tranh về mặt thời gian, cũng là sự đấu

tranh giữa niềm tin và tuyệt vọng. Tiểu Viên bị vùi dưới một khoảng không thể

lay chuyển được, tay chân không thể duỗi ra. Điện thoại bị văng ra một chỗ cách

đó không xa, cô không với tới, nhưng tiếng chuông điện thoại yếu ớt truyền tới,

nói với cô rằng, không được phép từ bỏ. cô biết đó là anh, mỗi ngày họ đều tận

dụng quãng thời gian không nhiều vào cuối ngày để nói chuyện cùng nhau, anh

nhất định sẽ sớm đến bên cô, mọi lần đều như vậy.

Tuy là một y tá, công việc hằng ngày phải tiếp xúc với

sự mất mát, nhưng mấy ngày ở đây cô đã chứng kiến quá nhiều sự mất mát đến bất

lực. Sinh mệnh thật quá nhỏ bé, chúng ta

có thể nắm chắc được bao nhiêu chứ, nếu đã vậy, tại sao không thể mở rộng lòng

mình, sống thật tốt mỗi ngày?

Cô hỏi anh: “Thang Hi Hàn, nếu chúng ta không phải

thanh mai trúc mã, anh có yêu em không?” Thang Hi Hàn trả lời: “Nếu anh biết

rằng có một ngày mình sẽ yêu em như vậy, anh nhất định không để cho thanh mai

là em rời xa trúc mã là anh.”

Tình yêu ngọt ngào nhất, sự gặp mặt vững chắc nhất.

Nếu đó không phải là em, anh sẽ không tin vào định

mệnh của chúng ta, sẽ không tin tưởng tất cả về em. Khi anh gặp lại em một lần

nữa, anh muốn nói với em rằng, từ nay về sau, trong những năm tháng còn lại của

cuộc đời, anh nhất định sẽ không rời xa em.

Buổi sáng ngày thứ ba.

Cô buồn ngủ quá, giống như lúc nào cũng tỉnh, mà cũng

giống như lúc nào cũng ngủ li bì. Một tia sáng yếu ớt rọi vào, tảng đá cuối

cùng đã được rời đi, một nhân viên trong đội cứu hộ quốc tế bế Tiểu Viên ra,

dùng tiếng Anh động viên cô. Tiểu Viên nghe thấy những âm thanh chẳng đâu vào

đâu, miễn cưỡng nở một nụ cười với người nhân viên cứu hộ, giọng yếu ớt: “Động

đất gì mà lớn vậy…làm cho mình sang tận nước ngoài rồi sao?”

Có tiếng hò reo bên dưới, tiếng cười của sự đoàn tụ.

Thang Hi Hàn ôm lấy cô: “Em chẳng đi đâu cả, ở ngay

bên anh này.”

Thần trí bắt đầu hồi tỉnh, cô

khóc rồi ôm chặt lấy anh: “Thang Hi Hàn, em không muốn chết, em còn chưa gả cho

anh mà, chúng mình còn phải sinh Thang Viên nữa.”

Thang


Polaroid