
hì
nó đang cắn vào cổ con trai nhà Lý Thạch, khắp đầu cổ mặt mũi đều là
máu, nghe nói khi ấy thằng bé Lý Bàn con trai Lý Thạch vẫn chưa tắt thở, cổ họng còn ú ớ được vài tiếng, trên người chỗ nào cũng chảy máu, ngay
cả thằng cu của nó cũng bị gặm. Ôi chao, đạo trưởng, người không biết
đâu, cảnh tượng lúc đó khiến tiểu nhân dễ có đến chục năm sau sợ rằng
cũng không dám ăn một miếng thịt nào nữa!”.
Mặt ông ta mang thể hiện vẻ buồn nôn, ông ta uống thêm một hớp nước
nữa rồi nói: “Sau đó, dân trong thôn dùng đòn gánh đánh nó một nhát, nó
kêu ăng ẳng một tiếng rồi chạy mất hút, từ đó, chẳng ai trông thấy nó
nữa cả”.
Lông mày Dung Trần Tử nhíu chặt lại: “Người của Lý gia đã mời vị thuật sĩ nào khác tới siêu độ cho thằng bé chưa?”.
Lý Cư Kỳ chần chừ một lúc, hồi lâu mới nói: “Có… Lúc trước Lý Thạch
đó đã từng mời một vị thuật sĩ, ông ta nói rằng con chó đó là oan nghiệt kiếp trước với con trai của Lý gia, còn làm một buổi pháp sự nữa”.
Dung Trần Tử gật đầu, hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”.
Sắc mặt Lý Cư Kỳ trở nên vô cùng kì quái: “Kết quả là, sang ngày thứ
hai không thấy tăm hơi ông ta và đồ đạc đâu cả. Ông ta cũng chẳng thèm
chào hỏi chủ nhà lấy một tiếng. Dân trong thôn cũng hỏi han mấy bận,
nhưng không ai trông thấy ông ta đâu. Điều kì lạ nhất là, gian phòng ông ta ở vốn là là gian tốt nhất trong nhà Lý Thạch, suốt hai ngày liền đều không thấy ông ta mở cửa ra ngoài. Lúc đầu mọi người chỉ đoán ông ta
đang làm phép, không dám quấy rầy. Sau đó rất lâu, mở cửa ra thì mới
phát hiện không thấy người. Mà lúc ấy, cửa được cài then rất chắc chắn,
thanh cài cửa cũng vẫn còn, Lý Nhị Ngưu trong thôn tiểu nhân còn dẫn
theo vài người phá cửa xông vào nữa cơ”.
Dung Trần Tử trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Lý Gia Tập cách trấn Lăng Hà một ngọn núi tên là Trường Cương đúng không?”.
Lúc Dung Trần Tử quay về phòng ngủ, Hà Bạng vẫn đang nằm chơi trên
giường, hắn lệnh cho đệ tử mang nước sạch vào cọ rửa vỏ trai cho nàng.
Hà Bạng ngoan ngoãn nằm yên trong thùng gỗ, Dung Trần Tử dùng xơ mướp,
cọ rửa rất thành thạo, nàng thoải mái rên lên khe khẽ. Dung Trần Tử giữ
chặt vỏ trai của nàng, nói: “Đừng mở vỏ, cẩn thận nước bẩn chảy ngược
vào trong đấy”.
Hà Bạng vẫn không hài lòng, cọ lên người Dung Trần Tử khiến nước nhỏ
giọt lên đạo bào của hắn: “Ôi mẹ ơi, ta nào có bẩn như thế chứ!”.
Dung Trần Tử như đang có tâm sự, nên cũng không đùa giỡn với nàng:
“Người có thể phân biệt được kẻ đứng trước mặt là yêu quái hay là con
người không?”.
Hà Bạng lăn tròn trong thùng gỗ, nói: “Đạo hạnh thấp hơn ta thì có thể”.
Dung Trần Tử vắt cho khăn ráo nước rồi lau cho nàng: “Lát nữa giúp ta nhìn thử vài người”.
Hà Bạng ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, cứ có cảm giác mình đã quên thứ
gì đó. Nàng cọ rửa vỏ trai xong, ở trên giường thay quần áo, Dung Trần
Tử quay mặt đi, không liếc nhìn dù chỉ là một cái.
Nàng hào hứng bừng bừng mặc bộ vũ y màu trắng theo lệ thường, khi đi
đến cửa, chợt nhớ ra mình đã quên cái gì: “À, nhớ ra rồi! Thanh Huyền,
canh chim cu gáy hầm nấm của ta đâu?”.
Buổi chiều, Dung Trần Tử dẫn Hà Bạng đi thăm Lưu Tẩm Phương trước.
Thanh Huyền đã sắp xếp một căn phòng yên tĩnh cho nàng ta nghỉ lại. Dung Trần Tử không tiện bước vào, Diệp Điềm đi đường dài, hiện giờ đang nghỉ ngơi. Còn Hà Bạng dù có đi đường cũng chẳng biết đã đi như thế nào, giờ lại không ngủ được.
Hà Bạng nghênh ngang bước vào phòng Lưu Tẩm Phương, Dung Trần Tử sợ
nàng thất lễ, vội vàng nối gót vào theo. Nhìn thấy nàng, nhưng Lưu Tẩm
Phương lại không có biểu hiện gì khác thường. Vẻ mặt nàng ta yêu kiều
nhút nhát, là dáng vẻ của một cô nương ngày thường ít nói.
Hà Bạng săm soi nàng ta một lượt từ trên xuống dưới, nhìn đến độ nàng ta thiếu chút nữa co vào trong góc tường, đến lúc ấy mới quay đầu lại
nói với Dung Trần Tử: “không thấy có gì khác thường hết”.
Dung Trần Tử nhíu mày, lúc trước hắn cũng đã dùng la bàn để xem thử
rồi, nhưng không thấy có gì lạ cả. Ngẫm nghĩ một lát, hắn cũng cảm thấy
yên tâm hơn, liền tỏ vẻ bề trên đối với Lưu Tẩm Phương: “Bần đạo đã cho
người đi thông báo với Lưu Các Lão rồi, chuyện của tiểu thư, ta sẽ nói
rõ ràng với ông ấy. Yên tâm đi, ông ấy sẽ không đánh tiểu thư nữa đâu”.
Lưu Tẩm Phương cúi đầu xuống không nhìn hắn, dáng vẻ sợ sệt. Lúc nghe hắn nói, nàng cũng chỉ yên lặng, thỉnh thoảng gật đầu.
Dung Trần Tử dặn dò Thanh Huyền chuẩn bị đồ dùng hàng ngày cho nàng
ta, nhưng trong lòng vẫn thấy rất khó hiểu, nhưng nhất thời cũng chẳng
có cách nào tốt hơn, chỉ có thể đợi Lưu Các Lão tới đây rồi nói tiếp.
Việc khẩn cấp trước mắt, vẫn là chuyện xảy ra ở Lý Gia Tập.
Hắn đưa Hà Bạng về phòng, sau đó đi tìm Diệp Điềm. Thời gian cũng
không còn nhiều, hai người gói ghém đồ đạc, rồi cùng Lý Cư Kỳ vội vàng
lên đường tới Lý Gia Tập.
Trước khi đi, Dung Trần Tử tự nhiên lại muốn báo với Hà Bạng một
tiếng. Nàng nằm bò trên giường, ăn kẹo lạc lót dạ, Thanh Vận vẫn đang
nghiên cứu cách làm ra mùi vị canh chim cu gáy hầm nấm từ bột mì, cho
nên món canh chim cu gáy này vẫn chưa được đưa lên.
Dung Trần Tử sợ