
của nàng
ta không giống với vẻ ngoài non nớt của mình, không biết có phải là do
đi đường suốt cả đêm không, mà thanh âm khàn khàn: “Sau khi Tri quan đi
rồi, gia phụ ngày đêm đánh mắng, tiểu nữ không chịu nổi, đành phải bỏ
trốn. Nhưng tiểu nữ rất ít ra khỏi nhà, giờ lại không có chỗ nào để
đi…”.
Nàng bước từng bước tiến lại gần Dung Trần Tử, vẻ mặt buồn bã. Dung
Trần Tử lùi lại một bước, vẫn bình tĩnh như thường: “đã vậy thì tiểu thư cứ tạm thời ở lại đây, bần đạo dặn dò đệ tử quét dọn một gian phòng yên tĩnh, sau đó sẽ đến mời tiểu thư”.
Hắn cùng Thanh Tố bước ra khỏi thiên điện, Thanh Tố cũng thấy bối rối không hiểu: “Về lí mà nói, Lưu Các Lão là người từng trải, hiểu sự đời, đâu đến mức vì chút chuyện vặt này mà ra tay tàn độc đánh đập con gái
đến mức như vậy chứ?”.
Sắc mặt Dung Trần Tử nặng nề: “Lúc chúng ta rời đi, tiểu thư của Lưu gia vẫn còn ở trong Lưu phủ đúng không?”.
Thanh Tố gật đầu. Dung Trần Tử tập trung cẩn thận suy nghĩ: “Chúng ta vừa về tới trong Quan, một tiểu thư yếu đuối chốn khuê các, chưa từng
ra khỏi thâm đình trạch viện, dù có lên đường ngay sau chúng ta thì sao
mà đã lập tức có mặt ngay tại đây được? Thêm nữa, nàng ta còn nói rằng
Lưu Các Lão ngày đêm đánh mắng, nhưng lúc nãy, ngươi có nhìn thấy vết
thương nào trên người nàng ta không?”.
Thanh Tố cũng không lí giải được: “Tại sao nàng ta phải nói dối chứ?”.
Hắn tự nhủ trong lòng: Lẽ nào lại ngắm trúng sư phụ rồi? Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cũng không dám nói ra.
Dung Trần Tử lệnh cho Thanh Linh xuống núi tìm hiểu tình hình gần đây của Lưu gia, rồi trở lại phòng có ba vị khách đang chờ, ba vị thiện tín vừa nãy trên mặt không dám có một mảy may mất kiên nhẫn: “Tri quan,
chuyện này quả thật vô cùng quái dị”.
Trong ba người, người mặc chiếc áo lụa màu lam sống ở Lý Gia Tập nằm
sát cạnh trấn Lăng Hà, tên là Lý Cư Kỳ, trong nhà làm nghề buôn bán thóc gạo, bình thường tuy không được liệt vào hạng thiện lương gì, nhưng trừ việc trộn thêm gạo tung đẳng vào gạo thượng đẳng, trộn thêm gạo tẻ vào
gạo nếp, bỏ thêm gạo cũ vào gạo mới ra, thì cũng chưa từng làm những
việc đại gian đại ác nào cả.
Lúc này, vẻ mặt Lý Cư Kỳ vô cùng hoảng loạn, ngay cả chòm râu dê cũng đang run lên: “Tri quan, con chó này của tiểu nhân vốn là giống chó Cáp Ba [2'> của Tây dương, mõm nó bé như thế này này…”. Ông ta giơ hai ngón
tay ra ước lượng độ dài tầm khoảng một tấc, “Bình thường đều do vợ tiểu
nhân cho nó ăn, đừng nói là ăn thịt người, chỉ nhìn thấy một con chuột
thôi nó cũng đã chạy biến đi như bay rồi!”.
[2'>Chó Cáp Ba chính là giống chó Pug ngày nay, với khuôn mặt nhăn,
mõm ngắn và đuôi xoăn. Cơ thể nhỏ gọn hình vuông với các cơ bắp phát
triển tốt.
Ông ta luôn miệng kể khổ: “Giờ bỗng nhiên nó lại cắn chết thằng bé
con trai nhà Lý Thạch ở phía tây thôn, lần trước vì việc mua gạo, giữa
Lý Thạch và tiểu nhân đã xảy ra chút chuyện đôi co, nhưng tiểu nhân dù
có thất đức đến thế nào đi chăng nữa, cũng không đến mức sai con Cáp Ba
của mình đi cắn chết con trai nhà hắn! Đạo trưởng, tiểu nhân có đến mấy
cái miệng cũng không thể nói rõ được…”.
Trong lòng Dung Trần Tử vẫn đang canh cánh chuyện của Lưu Tẩm Phương, nghe mấy lời này cũng chỉ khẽ gật đầu: “hiện thi thể đang ở đâu?”.
Lý Cư Kỳ uống liền mấy hớp nước. Mấy hôm nay ông ta luôn sống trong
trạng thái lo lắng hoảng loạn, đến đạo quan mới bình tĩnh lại được một
chút. Giờ nhắc đến hai chữ “thi thể”, trong lòng ông ta lại thấy sợ:
“Tiểu nhân vốn đã định khiêng thi thể thằng bé đến đây, nhưng lão tặc Lý Thạch đó lại không cho tiểu nhân mang đi, còn lỗ mãng nói tiểu nhân
định chạy làng, muốn lôi tiểu nhân đi báo quan! Đạo trưởng, người biết
rồi đấy, tiểu nhân và hắn đã có hiềm khích từ trước, giờ nếu hắn đi báo
quan, còn không phán tiểu nhân tội thả chó hành hung, ôm hận mà giết
người sao? Nhưng tiểu nhân thật sự còn oan uổng hơn cả nàng Đậu Nga [3'>
kìa. Con trai của Lý Thạch to khỏe, còn con chó của tiểu nhân thì… nó,
nó, nó, cho dù tiểu nhân có thả nó ra thì nó sao có thể hành động dã man như vậy được chứ?”
[3'> “Oan Đậu Nga” là một một vở kịch tiêu biểu và xuất sắc do nhà
soạn kịch nổi tiếng đời Nguyên là Quan Hán Khanh sáng tác. Vở kịch kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn
nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia
đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị một tên vô lại quấy
rầy, vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận
hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu
khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái
trước mặt nàng, Đậu Nga hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn,
đành phải oan ức nhận tội, rốt cuộc nàng bị xử tội tử hình.
Dung Trần Tử nhíu mày: “Vậy là thi thể vẫn còn ở trong nhà khổ chủ sao? Còn con chó?”.
Lý Cư Kỳ hơi do dự: “Lúc tiểu nhân đi, thi thể vẫn còn đặt ở trong
gian nhà chính của bọn họ. Còn con chó, khi mọi người phát hiện ra t