
o trong trận chiến vừa rồi là không thể phủ nhận, nhưng lại không có lai lịch
sư phụ truyền dạy. Bần đạo sợ rằng…”.
Hà Bạng giơ tay ngăn ông ta lại: “Nó sẽ bái ta làm sư phụ, nội công
tâm pháp cũng là từ môn hạ của ta, còn những thứ tài nghệ khác đều do
Trang Thiếu Khâm Quốc sư truyền thụ”.
Hành Chỉ chân nhân lập tức hiểu ra: “Bần đạo cảm tạ bệ hạ”.
Hôm sau, Hà Bạng ban cho con rắn ba mắt cái tên Hà Vi, cùng Trang
Thiếu Khâm và Hành Chỉ chân nhân triệu tập toàn bộ tộc Minh xà đến. Tư
cách và kinh nghiệm của con rắn ba mắt này tuy rằng mỏng, nhưng trước nó có Hành Chỉ chân nhân ra sức tiến cử, sau có Hà Bạng làm hậu thuẫn,
giữa có Trang Thiếu Khâm bảo đảm, thêm vào đó lập được đại công trong
việc tiêu diệt Minh xà vương, đám Minh xà nhao nhao tới góp sức, nên
toàn tộc Minh xà tạm thời đã được ổn định.
Con rắn ba mắt lên làm xà vương, nhưng vẫn vô cùng dốt. Nó thường
dùng đuôi câu vài con cá, rồi mang chút quà ấy đến hiếu kính Hà Bạng.
Chỉ là gần đây khẩu vị của Hà Bạng không tốt, ngay cả ngủ cũng không
được ngon, nó mang cái gì đến cũng rất khó khiến nàng vui lòng.
Còn Vu Diễm chân nhân một cây chống nhà chẳng vững, nên cuối cùng
cũng quyết định tạm thời để Trang Thiếu Khâm dẫn dắt đạo môn. Uy danh
của Trang Thiếu Khâm tuy không bằng Dung Trần Tử, nhưng giờ địa vị của
hắn lại rất cao, nên mọi người trong đạo môn cũng không dám dị nghị gì.
Ban đêm, hương hoa quế phiêu diêu khắp trong núi.
Hà Bạng chuyển Dung Trần Tử đến bên ao nước, còn mình thì ngâm mình
dưới ao. Trong tiểu viện không có ai, nàng bèn dứt khoát cởi giày tháo
tất của Dung Trần Tử ra rửa chân cho hắn.
“không biết tại sao trước đây lúc ở bên cạnh chàng luôn cảm thấy cực
kì buồn ngủ, nhưng giờ chàng không thèm để ý gì tới ta nữa, ta tuy cũng
vẫn cực kì muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được. Có lúc ta nghĩ thật ra
khi đó ta nên nhảy luôn xuống dòng nham thạch chết đi cho rồi, vì những
ngày tháng như thế này thật sự quá đáng sợ. Mà điều đáng sợ nhất chính
là ta phát hiện ra mình ngay cả dũng khí rời đi ta cũng chẳng có”.
Dung Trần Tử vẫn không nói gì. Hà Bạng sợ hắn lạnh, nên lau khô chân
cho hắn xong, lại cẩn thận đi tất xỏ giày lại cho hắn. Xỏ mãi xỏ mãi, xỏ đến khi cả người nàng lại dính sát vào lòng hắn: “Tri quan, hôm nay
trăng thật là tròn”. Nàng kéo cánh tay Dung Trần Tử lại vòng qua ôm lấy
eo mình, ánh trăng khẽ lay động, gió đêm thổi đưa những cánh hoa rụng
bay la đà. Hà Bạng phủi những cánh hoa rơi trên áo hắn, lại ghé sát vào
tai hắn thủ thỉ: “Lão đạo sĩ, chàng mà không tỉnh lại nữa, ta sẽ cắn rồi ăn luôn lỗ tai chàng đấy?”.
Dung Trần Tử vẫn đờ đẫn nhìn ánh trăng đang trút mặt đất, còn Hà Bạng thật sự liếm liếm lên lỗ tai hắn: “Ta cắn thật nhé?”.
Dung Trần Tử hoàn toàn không có chút động tĩnh nào. Hà Bạng liếm một
hồi lại không khỏi thở dài: “Trước kia lúc chàng không cho ta ăn, nên ta lại càng muốn ăn, ngày nào cũng muốn ăn. Giờ chàng để mặc ta ăn lúc nào cũng được, thì ta lại chẳng thể cắn được miếng nào”.
một tiếng động khe khẽ vang lên, nàng quay đầu lại, thì nhìn thấy
Trang Thiếu Khâm đang chậm rãi bước tới: “Trời lạnh rồi, đưa sư huynh về phòng đi”.
Hà Bạng làm ổ trong lòng hắn không muốn động đậy: “Quần áo chàng mặc dày lắm, không phải lo đâu”.
Trang Thiếu Khâm hạ giọng thở dài, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Tiểu
Hà, nếu như… ta nói là nếu như thôi, sư huynh mãi mãi không tỉnh lại
nữa, vậy thì nàng định làm thế nào?”.
Hà Bạng áp mặt vào lồng ngực của Dung Trần Tử: “Ta có thể làm thế nào chứ? Ngoan ngoãn đợi thôi. Nếu không một ngày nào đó chàng tỉnh, phát
hiện ra… A, Tri quan của Thanh Hư quan thay người khác rồi, chủ sự đạo
môn cũng đổi người rồi, ngay cả đỉnh khí cũng không thấy nữa… chẳng phải sẽ vô cùng thê thảm sao?”.
Trang Thiếu Khâm nghe vậy cười khổ: “Nàng cũng thật là…”.
Giọng nói của Hà Bạng rõ ràng như ánh trăng: “Cho nên ta phải ngoan
ngoãn ở bên cạnh chàng, đợi chàng tỉnh lại, nhìn thấy sư huynh, sư muội, đệ tử của chàng đều còn đây, Thanh Hư quan vẫn còn đây, Đạo tông bình
an vô sự và thấy ta… cũng vẫn còn ở đây”.
“Nàng đã nghĩ vậy rồi, thì ta cũng không khuyên nhủ thêm nữa”. Trang
Thiếu Khâm lại bắt mạch cho Dung Trần Tử thêm lần nữa, rất lâu sau mới
nói: “Sau này có cần gì, thì phái người đưa tin cho ta”.
Hà Bạng ừ một tiếng, rồi quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi muốn trở về hoàng cung?”.
Trang Thiếu Khâm gật đầu: “Ta biết nàng muốn nói gì. Hoàng thượng
thân là người trong hoàng tộc, nhất định là biết rõ huyền cơ của cơ quan trong hoàng lăng, ông ta cố ý sắp xếp để chúng ta và Minh xà đồng quy
vu tận. Nhưng ta nhất định phải ở bên cạnh ông ta, để đảm bảo rằng đạo
môn ta được bình an vô sự. Chỉ có chính bản thân chúng ta được an toàn,
thì mới có thể làm được càng nhiều việc tốt cho muôn dân”.
Hà Bạng nhướng nhướng mày, nhưng cũng không phản đối: “Ngươi biết số
đơn thuốc các thuật sĩ kê cho Tri quan chứ? Có biết tại sao tất cả đều
không có chút mảy may chuyển biến tích cực nào không?”.
Trang Thiếu Khâm thấy khó hiểu: “Tại sao?”.
Hà Bạng ngẩng đầu lên, ánh trăng r