
ở
trong Thanh Hư quan nữa, vậy chúng ta sẽ đi đâu đây?”.
Nước mắt vẫn chưa cạn, nhưng Hà Bạng đã nghĩ tới chuyện khác: “Ngọc
Cốt, lư đỉnh là gì? Tại sao lão già đó lại nói ta không được đi lại lung tung?”.
Ngọc Cốt còn có chút ngượng ngùng: “Lư đỉnh à, chính là thứ để điều
hòa âm dương cho các thuật sĩ đạo gia, mua một vài cô gái để ở trong mật thất, lúc nào cần thì Song tu một lát… công lực sẽ tăng tiến.
Hà Bạng vẫn chẳng hiểu gì: “Vậy tại sao không được phép đi lại lung tung?”.
Ngọc Cốt đã được đổi thân thể mới, nên sức lực hơn hẳn những cô gái
bình thường, đi xuống núi không hề vất vả chút nào, lại còn thể dìu Hà
Bạng, nói: “À… vì lư đỉnh là thứ không thể để người khác nhìn thấy được, chủ nhân không muốn cho người khác biết, thì đừng để nó chạy đi chạy
lại”.
Hà Bạng dường như có hơi thất vọng, rất lâu sau mới trả lời: “Ồ”.
Trên thế gian này, khoảng cách xa xôi nhất không phải là giữa sự sống và cái chết, cũng không phải là mỗi người một phương, mà chính là khi
ta đứng ngay trước mặt chàng, nhưng chàng lại không biết rằng ta yêu
chàng.
Hà Bạng không biết tông miếu – nơi diễn ra Quốc tiếu – ở đâu, nhưng
Ngọc Cốt dù gì cũng đã sống ở nhân gian mười mấy năm, không biết thì có
thể hỏi. Vậy là hai người cứ vừa đi vừa hỏi, trừ quãng thời gian Hà Bạng dừng lại ăn ăn uống uống dọc đường, cộng với việc Ngọc Cốt hỏi rõ nơi
Hà Bạng vừa Độn thủy ra, thì tổng cộng đã đi mất sáu ngày. Sau sáu ngày, Ngọc Cốt lại hỏi đường tiếp, thì phát hiện ra Hà Bạng Độn thủy quá lố,
nên cả hai lại vòng vèo thêm ba ngày nữa.
Sau chín ngày, cuối cùng hai người đã đến được nơi cần đến. Xung
quanh người chật như nêm, có thị vệ mặc áo giáp mang đao, có ẩn sĩ được
mời tới tham gia Quốc tiếu, cũng có người dân đến góp vui.
Hà Bạng đảo đi đảo lại khắp xung quanh, lần này nàng phá lệ không
tham ăn nữa. Thời tiết nóng nực, Ngọc Cốt che ô cho nàng, còn mua thêm
cả nước mát. Vì thánh giá sẽ đích thân tới dự, nên thủ vệ ở tông miếu
rất nghiêm ngặt, người tới dự cũng chỉ đứng nhìn từ xa.
Hà Bạng dẫn theo Ngọc Cốt len lỏi giữa đám đông, âm thầm lặng lẽ thu
hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, đương nhiên cũng không thiếu ánh
mắt của bao kẻ háo sắc định mon men tiến đến sàm sỡ. Đối với loại người
lưu manh ấy, Ngọc Cốt cũng hiểu biết được ít nhiều: “Chủ…”. Chưa nói hết lời, nàng lại nghĩ giờ mà gọi hai tiếng “chủ nhân” này trước mặt người
khác thì có hơi kì quặc, nên nàng dứt khoát sửa lại rằng: “Tiểu thư, cẩn thận đừng để bọn họ chạm vào người!”.
Hà Bạng vẫn vô tư hỏi lại: “Tại sao?”.
Hà Bạng đang nói, thì có người vuốt mạnh lên cánh tay nàng, nàng chưa bị người ta sàm sỡ bao giờ, còn đang nghi hoặc không hiểu gì, thì đột
nhiên một bàn tay khác lại thò tới định sờ lên người nàng! Nàng lập tức
biến ra một vòng tròn sóng nước bảo vệ cơ thể, Ngọc Cốt tranh thủ giải
thích: “Là hành động của đàn ông khi nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp sẽ…”.
Hà Bạng nghe xong, liền dứt khoát thu vòng sóng nước về, chen lên
tiếp. Ngọc Cốt ngăn không được, nên chẳng bao lâu cả hai đã chen lên tít trên. Hai nàng ướt đẫm mồ hôi, Hà Bạng uống một ngụm nước mát, vừa
ngẩng đầu lên thì nhìn thấyDung Trần Tử đầu đội mũ cửu ngọc vân, trên
người mặc áo tiên vây cá, eo thắt dây lưng ngọc phiêu phong, chân đi
giày bộ vân tiên, khí thế nghiêm nghị, khiến người khác không dám nhìn
thẳng.
Nhưng Hà Bạng lại dám nhìn thẳng!
Nàng reo lên một tiếng, dang hai tay lên lao về phía trước: “Tri quan!”.
Đó cũng chính là lúc buổi lễ đang diễn ra, Dung Trần Tử đang cầm thẻ
ngọc bấm khẩu quyết chuẩn bị khai đàn, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về
phía đám đông. Trang Thiếu Khâm và Diệp Điềm cũng biết có gì đó không
ổn, tuy lúc ấy đám đông chật cứng, nhưng bóng dáng Hà Bạng trong bộ váy
áo màu vàng nhạt vô cùng bắt mắt, ba người dường như chỉ liếc mắt là có
thể nhìn ra được ngay.
Dĩ nhiên, Diệp Điềm rất ngạc nhiên: “Cái này… lúc muội đi nàng ấy vẫn còn ngoan ngoãn ở trong Quan cơ mà, sao lại chạy tới đây thế kia?”.
Hà Bạng ra sức chen lên phía trước, da thịt nàng vô cùng trơn mịn,
nên chẳng bao lâu sau đã chen được ra khỏi đám đông. Đám đông liền trở
lên nhốn nháo, lập tức có ngay quan binh xông tới cản lại. Nhưng nhìn
thấy dung mạo nàng xinh đẹp dị thường, nên cũng không có hành động thô
lỗ, chỉ quát: “Lui xuống, không được ồn ào!”.
Hà Bạng vừa nhìn thấy Dung Trần Tử, nhất thời cảm thấy tủi thân vô
cùng: “Tri quan! Hu hu hu, lão già đó không cho ăn, còn mắng người ta…
hu hu hu hu…”.
Thời tiết nóng nực, nàng chen lấn cả người đã đầm đìa mồ hôi, nên giờ khóc lóc thực sự trông rất đáng thương. Tâm tư Dung Trần Tử lập tức rối loạn hoàn toàn, ngay cả Hoàng đế ngồi trên ghế rồng cũng nhận thấy có
điều gì đó: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Trang Thiếu Khâm đứng bên cạnh ông ta vội vàng đáp lời: “không có gì
đâu ạ, có một dân nữ ồn ào gây chuyện, bần đạo sẽ đi xem thử”.
nói xong, hắn sải bước đi xuống, vừa đi vừa không ngừng ra hiệu với Dung Trần Tử mau khai đàn.
Dung Trần Tử nhìn thấy Hà Bạng đứng giữa đám đông, nàng khóc lóc mãi
không thôi, binh sĩ xung