
trước mặt ông trước giờ
vẫn luôn đúng mực. Ông cùng ngồi uống trà luận đạo cùng Diệp Điềm, nhìn
thấy từng hành động giơ tay nhấc chân của nàng đều cẩn trọng nền nã,
nhất thời lại nhớ tới Hà Bạng tùy tiện chẳng ra sao kia. Vị đạo trưởng
đức cao vọng trọng đó cũng không khỏi thấy khó hiểu – Tính tình Dung
Trần Tử ngay thẳng chính trực, sao lại bỏ qua con bé Diệp Điềm gần ngay
trước mắt để đi thích loại con gái không biết xấu hổ như vậy nhỉ?
Trang Thiếu Khâm và các đạo sĩ bàn bạc quá trình Quốc tiếu xong xuôi, không thấy bóng dáng Hà Bạng đâu, bèn đi đến phòng ngủ của Dung Trần
Tử. Lúc đó mặt trời rực rỡ chiếu rọi trên cao, Ngọc Cốt đang đứng hầu
bên cạnh cánh cửa ở trong sân, một khắc cũng không dám lơ là. Trang
Thiếu Khâm khẽ gật đầu với nàng ta, định bảo nàng ta vào trong thông báo trước cho Hà Bạng một tiếng, thì nàng ta đã mở cửa tiểu viện, khuôn mặt bị ánh mặt trời nướng cho đỏ bừng nhưng vẫn lộ ra chút ý cười, nói:
“Chủ nhân dặn dò không cho người của Đạo tông vào làm phiền, ngài nhất
định đừng ngăn cản”.
Thấy nàng tát hết cả mồ hôi, Trang Thiếu Khâm bất giác cũng vơi đi
vài phần chán ghét, nói: “Ta đã dặn dò đạo hữu rồi, sẽ không có ai đến
đây quẫy nhiễu đâu, ngươi lui xuống đi”.
Ngọc Cốt cúi đầu vâng lời, nhưng vẫn không dám rời đi. Trang Thiếu Khâm khẽ lắc đầu, rồi sải bước vào trong sân.
Thứ đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là một cái ao, những đóa hoa sen
trong ao hoàn toàn phớt lờ ánh mặt trời đang nóng như thiêu như đốt, nở
bung rực rỡ đầy sức sống, nhìn qua là biết không phải loại hoa tầm
thường của nhân thế. Hà Bạng đang ngồi nghịch nước dưới bóng râm của đóa hoa sen. Nàng vẫn đi chân trần như thói quen lúc trước, hai bàn chân
nhỏ xinh ngâm dưới nước, không ngừng khỏa nước khiến nước bắn lên tung
tóe, dọa cho mấy con cá đang bơi phía dưới phải dạt ra xa.
Trang Thiếu Khâm ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt không khỏi di
chuyển đến đôi chân lung linh như ngọc. Đôi chân nhỏ nhắn quả thật sinh
ra đã tinh tế đẹp đẽ hơn hẳn trời ban, nay được làn nước trong veo gột
rửa, lại phủ thêm luồng ánh sáng mặt trời, nên càng lộ rõ vẻ trắng mịn
hơn tuyết, mờ ảo hơn sương. hắn tuy rằng không có sở thích mê luyến đôi
chân, nhưng lại có lòng yêu cái đẹp, trong thoáng chốc không thể di
chuyển ánh mắt đi nơi khác được.
Hà Bạng không quay đầu lại, nhưng đột nhiên lại hỏi: “Có đẹp không?”.
Trang Thiếu Khâm không tự chủ được trả lời: “Đẹp!”.
Hà Bạng rầu rầu nói: “Ai từng nhìn thấy đều khen rất đẹp, chỉ có Tri quan là không bao giờ khen”.
Trang Thiếu Khâm bất giác bật cười: “Huynh ấy không thể nói ra những lời này được đâu”.
Hà Bạng bĩu môi, trong giọng nói mang theo nỗi niềm tủi thân: “đã mấy ngày rồi mà hắn cũng chẳng quay về lấy một lần!”.
“thì ra là đang nhớ sư huynh à?”. Trang Thiếu Khâm ngồi khoanh chân,
đối với khoa nghi của đạo gia, hắn hẳn là rõ nhất, nên giờ cũng sẵn lòng giảng giải cho Hà Bạng nghe: “Thánh thượng vời huynh ấy đảm nhiệm chức
Cao công Quốc tiếu, quy mô của lần Quốc tiếu này rất lớn, phải mất tầm
bảy bảy bốn chín ngày. Trong khoảng thời gian này huynh ấy sẽ ở trong
cung, tháng sau lễ Quốc tiếu bắt đầu thì sẽ đến ở tông miếu, bất luận
thế nào đi nữa cũng không có thời gian rảnh để quay về đâu”.
Hà Bạng nóng nảy: “Vậy ta có thể đi tìm hắn không?”.
Trang Thiếu Khâm lắc đầu: “Quốc tiếu không phải là trò chơi, nếu như
để người ta biết Cao công pháp sư mang theo nữ quyến đi cùng, thì không
chỉ sư huynh, mà sợ rằng tất cả mọi người trong Thanh Hư quan đều sẽ bị
liên lụy”.
Hà Bạng lại quay đầu nhìn dải hoa sen trước mặt, khuôn mặt buồn bã:
“Hừ, Ngọc Cốt đã nói với ta, cung nữ xinh đẹp trong cung nhiều vô cùng,
hắn nhất định là không muốn quay về rồi!”. Trang Thiếu Khâm dở khóc dở
cười: “Sư huynh là đạo gia, cung nữ trong cung dù có nhiều thế nào đi
nữa, thì người hầu hạ huynh ấy chắc chắn cũng chỉ có thể là thái giám
thôi, việc này không cần phải lo đâu”.
Cuối cùng Hà Bạng đã tìm thấy chỗ bế tắc, nói to: “Vậy thì nhất định là hắn đã thích tên thái giám nào đó rồi!”.
Trang Thiếu Khâm phá lên cười, chỉ đành vừa khuyên vừa dỗ: “Cái này
thật sự là… khẩu vị nặng quá. Đừng đoán mò nữa, sư huynh thật sự có
chuyện quan trọng phải làm mà. Chỉ hai tháng thôi, nhanh lắm. Nếu như
nàng buồn chán, thì năng chơi với bọn Thanh Vận, Hạo Thiên vào”.
Trung tuần tháng Bảy, lễ Quốc tiếu chính thức bắt đầu. Trang Thiếu
Khâm là Quốc sư, nên đương nhiên phải quay về triều. Để thể hiện sự long trọng, trong đạo môn bất cứ ai có uy tín đều có mặt, Diệp Điềm cũng
muốn đi, dù gì Quốc tiếu cũng là chuyện trọng đại, hiếm lắm mới có một
lần.
Nhưng điều ngạc nhiên là, Vu Diễm chân nhân thác bệnh không đi, mọi
người trong đạo môn đều hiểu rằng – Ông thật sự đang muốn giao lại trọng trách của Đạo tông lên vai Dung Trần Tử.
Trong Thanh Hư quan, Vu Diễm chân nhân đang cùng Diệp Điềm ngồi
thưởng trà. Ông kiểm tra rất nhiều thứ về sách pháp chế cổ, đạo pháp,
Diệp Điềm đều đối đáp trôi chảy, ông vuốt vuốt chòm râu dê, vô cùng vừa
lòng: “Số Tử Tâm đạo hữu đúng là tốt thật, môn hạ