
n, vì vậy có biết Phương tiên sinh".
Phương Tuân Kiệm không nói gì.
Bạch Dịch Vụ mỉm cười nói đầy ẩn ý: "Sớm muộn gì cũng là người một nhà, quen sớm càng tốt".
Hạng Mĩ Cảnh hiểu ý anh ta, nhưng là người ngoài chẳng có quan hệ gì với
Dung gia, cô không tiện bày tỏ thái độ với chuyện này, đặc biệt Phương
Tuân Kiệm còn ngồi bên cạnh, nói quá lên hoặc giả tạo không phải điều cô muốn, vì vậy chỉ cười cho qua.
Đúng lúc đó Dung Trí Hằng ngồi phía trước gọi cô.
Cô vội đứng dậy, đi về phía trước, Dung Trí Hằng nói với cô: "Cô thân
thuộc nơi này, hãy làm hướng dẫn cho chúng tôi, giới thiệu xem cây cỏ
hoa lá trên núi có những gì".
Thường xuyên phải đứng nói trước
rất nhiều người, nên căng thẳng là hai từ không có trong từ điển của cô, song có lẽ vì đường không được bằng phẳng, lại thỉnh thoảng rẽ ngoặt
đột ngột, thêm không gian trong xe có hạn, đột nhiên bị ánh mắt của bao
nhiêu nhân vật tầm cỡ nhìn chằm chằm, ít nhiều cũng thấy bối rối.
Ánh mắt cô không dám nhìn thẳng vào ai, mà chỉ lơ đễnh nhìn vào không trung, định thần xong mới lên tiếng.
Mà khi đã lên tiếng, cô không còn cơ hội quay về chổ ngồi nữa. Cô có
kinh nghiệm, cũng có khả năng thu hút người khác, nói hoặc kể bất kì
chuyện gì cũng vô cùng sinh động, khiến mọi người đều vui vẻ thoải mái,
ngay Bạch lão tiên sinh cũng phải khen ngợi cô.
Lúc đến Thiên
Nhai Hải Giác còn chưa tới năm giờ. Người phụ trách ở đây đã bố trí xe du lịch, mọi người lần lượt lên mấy chiếc xe ra vùng biển có hai tảng
đá.
Lần này Hạng Mĩ Cảnh đã có kinh nghiệm, cô nhảy ngay lên
chiếc xe du lịch dẫn đầu, ngồi cùng nhân viên hướng dẫn với Trình Học
Chính.
Trình Học Chính còn cố tình khen ngợi công tác hướng dẫn
tour của cô rất tốt, cô quay đầu chỉ về phía bờ biển có những con sóng
lớn đang ồ ạt xô bờ, nói một câu không liên quan : "Anh có nghe qua bài
hát * Tình yêu của tôi chưa*? Trong bài có một câu *Anh sẽ ở bờ biển,
đợi thuỷ triều thay đổi, đưa em quay về*".
Trình Học Chính lắc đầu, cười: "Tôi còn tưởng cô sẽ nói như kiểu sóng ở đây rất lớn, không thích hợp để bơi cơ".
Hạng Mĩ Cảnh cũng cười: "Đây là lí do tại sao phụ nữ luôn nói đàn ông không lãng mạn".
Trình Học Chính khuyên cô: "Đàn ông quá lãng mạn không đáng tin".
Vào tới nơi cần tham quan chỉ khoảng ba kilômét, vừa xuống xe đã có hai hướng dẫn viên chính thống ra đón.
Hạng Mĩ Cảnh không len lên trước để nghe họ hướng dẫn. Trình Học Chính
cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cảm thán nói sớm biết có quan chức chính phủ tham gia cùng thì không cần đến thăm dò địa điểm trước.
Hạng Mĩ Cảnh cũng nghĩ thế. Phục vụ của người ta rất chu đáo, giày chuyên
dùng đi trên cát cũng được chuẩn bị đầy đủ, đừng nói đến máy ảnh, ngay
cả những thiết bị khoa học kĩ thuật cao cấp để lưu giữ khoảnh khắc quan
trọng này cũng đã được chuẩn bị.
Nhân vật trung tâm là Bạch Tiên
Niệm, Dung Trí Hằng và những người còn lại đều đứng hai bên ông ta, lúc
này Bạch Dịch Dụ và Phương Tuân Kiệm lại có ý đứng xa Bạch lão tiên
sinh.
Bạch Dịch Dụ thấy Hạng Mĩ Cảnh đang rảnh, nên cứ kéo cô xuống nước chụp ảnh cho bằng được.
Cô vốn không muốn cởi giày, nhưng sợ Bạch Dịch Dụ chèo kéo lại thành ra cô làm cao, đành cởi giày để bên cạnh, xắn quần xuống nước.
Nước
biển mùa này không ấm bằng mùa hè, mặt trời lại sắp lặn, hai chân ngâm
trong đó, bị hết đợt sóng này tới đợt sóng khác xô, cảm giác hơi lạnh.
Bạch Dịch Dụ rất thích chụp ảnh, cũng thích chụp cho người khác, Phương Tuân Kiệm và Hạng Mĩ Cảnh trở thành model của anh ta, bị anh ta yêu cầu diễn hết tư thế này tới tư thế khác trước quang cảnh biển ôm ấp mặt trời.
Sóng biển càng lúc càng lớn, những thứ cần xem đã xem rồi, Bạch lão tiên
sinh bắt đầu cất bước quay về. Đoàn Diệu Minh gọi Hạng Mĩ Cảnh.
Hạng Mĩ Cảnh đáp lời, rồi quay người tìm giày, nhưng một con sóng xô lên,
cuốn đôi giày cô để trên bờ cát xuống nước, cô vội vàng chạy theo, trong lúc không để ý đã bị đợt sóng khác chồm tới té ướt nửa người.
Cô vốn đang đứng nghiêng, trọng tâm không vững, cũng không ngờ sóng lại
lớn thế, sau khi bị sóng vỗ loạng choạng liền bị thuỷ triều kéo đi.
Mặc dù không đến nỗi hoàn toàn bị sóng cuốn ra biển, nhưng cả người chìm trong nước.
Nước biển bắn thẳng lên mặt, khiến cô không mở nổi
mắt, cô giơ tay lên định lau nước ở mặt, thì cảm giác hai cánh tay bị ai đó dùng sức kéo lên. Sau lưng lại có đợt sóng mới chồm đến, nhưng lần này vì có người đứng sau cô, nên nước biển hắt lên người cô đã giảm lực rất nhiều. Được người khác giúp đỡ, cô mới giơ cánh tay phải lên lau
mặt, khi mở mắt ra đã nghe giọng Phương Tuân Kiệm hỏi: "Có bị thương
kkhông?".
Cô sặc nước biển, vừa ho vừa đáp: "Không sao".
Bạch Dịch Dụ lúc này mới chạy đến, vừa kéo cánh tay Hạng Mĩ Cảnh vừa nói:
"Chỉ là một đôi giày thôi mà, có cần liều mạng thế không".
Sóng
biển vẫn dồn dập xô bờ, Bạch Dịch dụ bị nước bắn khắp người, Phương Tuân Kiệm ôm vai Hạng Mĩ Cảnh đưa cô lên bờ, nói: "Lên bờ trước đi".
Dung Trí Hằng và Trình Học Chính cùng mấy người khác vốn đã lên xe lại quay
trở lại, Bạch Dịch Dụ xem ra vẫn còn sức, nói