
hô, búi tóc tán loạn, chật vật không chịu nổi. Trên
vành tai còn rỉ ra chút máu, tả hữu hộ pháp sẽ không khách khí như Hách Liên Dung.
Tiền Kim Bảo cười đưa mấy đồ vật vào tay tả hữu hộ pháp: “Các ngươi cầm lấy mua rượu uống, mấy thứ này bán ra
thị trường giá khá tốt, nói vậy sẽ không để ý chút đồ linh tinh này.”
Tả hữu hộ pháp mặt mày hớn hở thu mấy đồ vật đó lại, cũng nói với Bạch Ấu Huyên : “Tạ ơn Bạch cô nương.”
Bạch Ấu Huyên tuy rằng mất nhiều đồ trang sức, lai bị thương nhưng dường như không quá để ý, đến gần Hách Liên
Dung cầm tay áo nàng nói: “Nhị thiếu phu nhân, người trả gương lại cho tôi.”
Trả lại cho cô? Hách Liên Dung nhíu mày, giọng nói đã có chút không kiên nhẫn: “Buông tay ra.”
Bạch Ấu Huyên vẫn đau khổ cầu xin, Tiền
Kim Bảo tiến lên hai bước đẩy nàng ra: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi
ra, không biết có bị bệnh hay không nữa.”
Tiền Kim Bảo từ trước đến nay không
khách khí với nữ tử thanh lâu, dùng hết sức đẩy ngã nàng ta xuống mặt
đất. Hách Liên Dung tuy rằng cảm thấy Tiền Kim Bảo không cần làm vậy,
nhưng nàng cũng không giả mù sa mưa nhảy vào giả vờ làm người tốt, chỉ
bỏ tay áo Tiền Kim Bảo ra: “Cô có đi hay không? Ta muốn trở về.”
Tiền Kim Bảo mếu máo: “Nhanh như vậy đã đi sao?” Nàng còn chơi chưa đã a.
Hách Liên Dung còn vội vàng trở về kiểm
tra của hồi môn. Cái tên khốn Vị Thiếu Quân kia tuyệt đối không chỉ trộm mỗi chiếc gương. Chờ nàng về kiểm tra lại số lượng rồi sẽ tìm Vị Thiếu Quân tính toán sổ sách sau.
Bên kia Bạch Ấu Huyên ngồi dưới đất thở
dốc một chút, thấy Hách Liên Dung muốn đi, gấp đến độ cắn răng một cái,
lớn tiếng nói: “Vị phu nhân! Gương đó là nhị thiếu gia tặng cho tôi,
người muốn lấy đi cũng nên hỏi qua nhị thiếu gia xem ngài ấy có đồng ý
hay không!”
Hách Liên Dung nhất thời dừng bước. Thật
ra nàng vẫn kiềm chế chính mình không cần giận chó đánh mèo với Bạch Ấu
Huyên, bởi vì nàng ta không biết ý nghĩa của vật này, càng không biết vì sao vật này ở trong tay Vị Thiếu Quân. Nghĩ vậy nên Hách Liên Dung
khống chế chính mình rất tốt, thậm chí ngay cả ngữ điệu cũng không quá
làm cao. Ngay tại lúc định rút lui lại nghe được những lời này.
“Xem hắn có đồng ý?” Hách Liên Dung dường như rít qua hàm răng nói những từ này. “Ta cũng muốn hỏi hắn một chút,
lấy đồ của ta thì được sự đồng ý của ai!”
Bạch Ấu Huyên cùng Tiền Kim Bảo đồng
thời sửng sốt một chút. Tiền Kim Bảo như muốn nhảy dựng lên: “Đồ của
ngươi? Tên Vị Thiếu Quân khốn kiếp mất dạy!”
Bạch Ấu Huyên cắn môi: “Vậy, đây là…”
Hách Liên Dung nhìn Bạch Ấu Huyên mặt mày xám tro ngồi dưới đất, trong lòng mặc dù đầy lửa giận nhưng nắm tay
xiết chặt cũng dần thả lỏng, cố gắng điều hòa khẩu khí, không nói cái
gì, nhấc chân rời đi. Tiền Kim Bảo lôi kéo nàng: “Chuyện này tính sao?”
“Tính sổ cũng không phải tìm cô ta tính.” Sắc mặt Hách Liên Dung vô cùng khó coi, cố gắng khống chế tâm tình của mình.
Tiền Kim Bảo không cam lòng quay đầu
thóa mạ Bạch Ấu Huyên một hồi rồi mới cùng Hách Liên Dung rời đi. Đi
được vài bước lại dừng lại.
Nha hoàn của Bạch Ấu Huyên vừa rồi không
thấy đâu, hóa ra là đi tìm viện binh. Mà cứu binh chính là Vị Thiếu
Quân, khuôn mặt thất sắc đang muốn chen vào trong đám đông. Xem ra Vị
Thiếu Quân cũng là tới từ chỗ các nàng nếu không sẽ không trong thời
gian ngắn như vậy liền đem được hắn chạy tới đây.
Hách Liên Dung gặp được Vị Thiếu Quân,
cơn tức trong lòng nhất thời lại bùng lên. Không ngờ Vị Thiếu Quân chen
vào đám người bay thẳng đến chỗ Bạch Ấu Huyên, nâng nàng ta dậy xem xét
một lúc, lại quay đầu hướng Hách Liên Dung trách móc: “Chỉ là một mặt
gương hỏng, ra tay nặng như vậy làm gì?”
“Ta cũng không cầu ngươi trộm nó!” Hách Liên Dung hận trong tay không có cây đao, thẳng tay chém chết hắn!
Vị Thiếu Quân phủi bụi đất trên người
Bạch Ấu Huyên, sau đó đi đến trước mặt Hách Liên Dung, chẳng hề để ý
hỏi: “Ta trộm của cô đấy, thì sao?”
Nhìn bộ dạng thách thức lợn chết không sợ nước sôi của hắn, Hách Liên Dung tức giận đến cắn răng: “Vị Thiếu Quân! Ngươi cũng thật có tiền đồ! Ngươi lấy của ta cái gì sớm đem trả lại cho ta, nếu không ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Không trả được nữa, đã bán hết rồi!” Vị Thiếu Quân đoạt lấy cái gương trong tay Hách Liên Dung: “Nếu Ấu Huyên
không thích cái này thì đã sớm không còn, cô còn phải cám ơn nàng ấy.”
Hách Liên Dung đang tức giận nên không
giữ chặt chiếc gương, bị Vị Thiếu Quân đánh lén thành công, sắc mặt
trở nên xanh mét, vươn tay trước mặt hắn: “Trả lại cho ta.”
“Ta không trả!” Vị Thiếu Quân khua khua cái gương trong tay: “ Ta đã đồng ý đưa cho Ấu Huyên.”
Bạch Ấu Huyên vội vàng lên tiếng: “Nhị thiếu gia, ta không biết đây là đồ của nhị thiếu phu nhân, người mau trả lại cho nàng.”
“Ta không trả!” Vị Thiếu Quân nhíu nhíu
mày, lấy tay lau đi vết máu trên vành tai Bạch Ấu Huyên, liếc Hách Liên
Dung rồi nói với Bạch Ấu Huyên: “Nàng không biết nhà nàng ta keo kiệt
đến mức nào đâu, ngay cả giấy bản cũng cho làm của hồi môn…”
“Bốp!”
Hắn mới nói được một nửa Hách Liên Dung