
h đẹp cầm chút đồ đi ra. Bởi vì quá mức chuyên tâm nhìn
vật trong tay nên bị vấp vào thềm đá lúc đi. Nha hoàn phía sau vội vàng
đỡ lấy, nàng cảm kích cười khẽ, như một đóa sen trắng chậm rãi nở rộ,
khiến vô số nam tử trên đường phải dừng lại nhìn ngắm.
Bạch Ấu Huyên, hóa ra là cô ta.
Tiền Kim bảo bĩu môi: “Liên Dung, muốn đi giáo huấn ả ta không?”
Nói đến lần thứ hai nàng cũng không trả lời, mắt híp lại, tầm mắt dừng trên vật trong tay Bạch Ấu Huyên.
Cái vật kia nho nhỏ, tròn tròn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phản xạ ánh sáng chói mắt, là một mặt gương. Tay cầm màu tím kéo dài xuống dưới, hai bên khảm hai viên mã não xanh biếc.
Hình dáng như vậy…nhìn có chút quen mắt.
Hách Liên Dung chậm rãi đi ra cửa, ánh
mắt nhìn chằm chằng chiếc gương trên tay Bạch Ấu Huyên, Tiền Kim Bảo
cũng không nhẫn nại được như nàng, sau khi xác định mục tiêu của Hách
Liên Dung liễn vẫy tay một cái với tả hữu hộ pháp đằng sau. Hai phụ nhân cường tráng ngầm hiểu, ra khỏi cửa đem Bạch Ấu Huyên ngăn lại. Vẻ mặt
Tiền Kim Bảo châm chọc, theo sát đi ra ngoài cười nói: “Ta còn tưởng
tiểu thư nhà ai xuất môn, hóa ra xem đi xem lại, không phải tiểu thư mà
người ở Đoàn Tụ các.”
Giọng nói của nàng thật lớn như sợ người
khác không nghe thấy. Cảm nhận được ánh mắt khác thường của người đi
đường, Bạch Ấu Huyên hơi có chút khó xử, cúi đầu vòng vèo tiếp tục đi,
định trầm mặc né tránh.
Tiền Kim Bảo sao có thể buông tha nàng,
chợt di chuyển thân mình đến ngăn trước mặt Bạch Ấu Huyên: “Chúng ta
cũng gặp nhau vài lần, Bạch cô nương sao nói muốn đi là đi được? Bởi vì
ta không phải nam nhân, không làm khách của ngươi được? Ngươi liền không để ý đến ta?
Chỉ bằng hai câu nói đã làm cho người ta
dừng bước nhìn về phía này, lại còn có xu thế dừng lại xem náo nhiệt.
Bạch Ấu Huyên nhanh nhíu mày lại, thấp giọng nói: “Hàn phu nhân, mời phu nhân… tôn trọng ta một chút.”
Tiền Kim Bảo như nghe xong cái gì đáng
buồn cười, liền vừa cười vừa nói to: “Kĩ nữ như ngươi muốn tôn trọng
kiểu gì? Nếu ai cũng tôn trọng ngươi thì ngươi chẳng phải không có khả
năng buôn bán sao?”
Người đi đường đứng xem nhất thời phát ra một trận cười trộm. Sắc mặt Bạch Ấu Huyên tái nhợt: “Hàn phu nhân, Ấu
Huyên có việc, trước xin cáo từ.”
Tiền Kim Bảo lại cười to: “Chạy về tiếp khách hả? Muốn ta nói với ca ca tìm nhiều huynh đệ đến thăm ngươi không?”
Bạch Ấu Huyên cắn chặt môi dưới, trên mặt mang vẻ thê lương càng thêm động lòng người. Tiền Kim Bảo bĩu môi,
đang muốn đùa cợt nàng thêm vài câu, Hách Liên Dung đã đi tới bên cạnh,
hỏi Bạch Ấu Huyên: “Bạch cô nương.”
Bạch Ấu Huyên thấy Hách Liên Dung thì kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng đáp lễ: “Nhị thiếu phu nhân.”
Tiền Kim Bảo hơi nhướng mi, nháy mắt với tả hộ pháp. Tả hộ pháp tát một cái, may mắn nha hoàn bên người Bạch Ấu
Huyên phát hiện đúng lúc, kéo Bạch Ấu Huyên một phen mới giúp nàng tránh được một cái bạt tai. Tiền Kim Bảo lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Ngươi
nghĩ mình có thân phận gì? Tiểu thiếp của Vị Thiếu Quân hay nha hoàn
thông phòng? Có tư cách gì hành lễ với nàng?”
Bạch Ấu Huyên bị kinh sợ không ít, lại
nghe Tiền Kim Bảo nói vậy vội nói với Hách Liên Dung: “Ấu Huyên không
có ý này, cũng không dám có ý muốn quá phận.”
Hách Liên Dung cũng không để ý tới chuyện này, nhìn gương trong tay nàng hỏi: “Bạch cô nương, có thể cho ta xem
chiếc gương kia không?”
Bạch Ấu Huyên chần chờ một chút rồi đưa
gương qua. Hách Liên Dung cầm lật xem một lúc lâu, không mang theo cảm
xúc gì hỏi: “Là cô mua hay là Vị Thiếu Quân cho cô?”
« Là…Là nhị thiếu gia cho tôi. » Bạch Ấu
Huyên trước mặt Hách Liên Dung tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn. « Bởi vì
trên mặt kính có một chỗ bị xước nên tôi muốn mạ thêm một lớp. »
Hách Liên Dung cẩn thận nhìn mặt kính,
quả nhiên có một vết xước mờ mờ, giống như bị một vật nhọn lưu lại. Hách Liên Dung đau lòng sờ sờ. Mấy hôm nay nàng xem xét thùng không thấy,
khẳng định là bị Vị Thiếu Quân lấy đi.
« Kim Bảo, chúng ta đi thôi. » Hách Liên
Dung sau khi hỏi xong lai lịch chiếc gương không muốn lưu lại nữa. Vừa
mới định đi lại nghe thấy Bạch Ấu Huyên thở nhẹ một tiếng : « Nhị thiếu
phu nhân… »
Hách Liên Dung hơi quay người: “Còn việc gì nữa?”
Bạch Ấu Huyên nhìn gương trong tay Hách Liên Dung, thấp giọng nói: “Gương…”
Hách Liên Dung không nghĩ tới Bạch Ấu
Huyên sẽ mở mồm muốn lấy lại gương, bởi vì trường hợp này không thể nghi ngờ sẽ khiến cho càng thêm huyên náo thêm, mà Bạch Ấu Huyên nhìn cũng
không giống người không biết lui một bước trời cao biển rộng. Lại nói
gương này tuy tinh xảo nhưng cũng không đáng giá qua nhiều tiền. Nếu
không phải bởi nó có ý nghĩa kỉ niệm, Hách Liên Dung cũng sẽ không lấy
lại.
Tiền Kim Bảo đương nhiên cũng không biết gương này có ý nghĩa với Hách Liên Dung, còn tưởng rằng Hách Liên Dung
chỉ là đơn thuần muốn lấy. Đây đúng là chiêu số của nàng, cùng tả hữu hộ pháp đồng loạt động thủ, đem trâm cài trang sức trên đầu Bạch Âdu Huyên kéo xuống, lại còn túm khuyên tai, nắm cổ tay giật vòng tay. Bạch Ấu
Huyên liên tục kinh