
lúc tối liền mang lễ vật đến Hàn phủ, không bao lâu đã bị
Tiền Kim Bảo mời cả người lẫn vật đi về.
Sáng sớm hôm sau nha môn tri phủ truyền
lệnh đến để Vị gia chuẩn bị. Chờ ấn tín vừa đến, lập tức khởi hành, còn
nói thêm một câu: Toàn bộ vùng này đã nghèo khó mười năm, tương lai phải dựa vào Huyện thừa đại nhân.
Nghe đến tin này, Vị lão phu nhân lúc ấy
trong phòng liền khóc lóc, cũng không để ý đến hình tượng, lôi kéo Ngô
thị vẻ mặt không tình nguyện tìm đến Thính Vũ Hiên. Đương nhiên cũng
không quên gọi Hồ thị đi cùng. Không khéo Hồ thị và Dương thị đang ở
cùng một viện, vì thế tam tiểu thư, tứ tiểu thư, biểu tiểu thư đều biết. Không lâu sau, thủ hạ Vị phủ đều biết lão phu nhân mang theo đại thiếu
phu nhân đi giải thích với nhị thiếu phu nhân.
Thật ra cũng không tính là giải thích cái gì vì Ngô thị vẫn không tỏ thái độ. Nàng ta đại khái cũng cảm thấy
được trận ỷ vào hôm nay xem như đủ cho Hách Liên Dung mặt mũi. Nàng ta
tính tất cả lời nói đều giao cho lão phu nhân và Hồ thị nói, chính mình
không lên tiếng, xem như cam chịu, cũng dễ làm thôi.
Có điều…
Hách Liên Dung tự nhận không còn thật sự là người nữa, nàng đúng không phải là người nữa!
“Xem ra đại tẩu không muốn học tổ huấn?”
Ngô thị trầm mặc bặm khóe môi, lão phu
nhân gấp đến mức nói hớ: “Sao cô lại cứ phải bắt chị dâu mình học cái
kia làm gì! Đầu óc của cô ta học đến một tháng cũng không thuộc…”
Ngô thị không ngờ lão phu nhân lại công kích người thân, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Bà nội!”
Lão phu nhân lúc này mới nói chậm lại: “Hiện tại chờ một ngày cũng không được, thư nhận lệnh lập tức đã xuống đến đây.”
“Bà nội.” Hách Liên Dung bình tĩnh nói:
“Sự việc cấp bách đến mức này, cháu cũng không ép buộc, học thuộc một
chương cũng coi như đại tẩu có thành ý. Đương nhiên học hay không đều do đại tẩu quyết định.”
Sắc mặt Ngô thị lúc xanh lúc trắng nửa ngày, cuối cùng cắn răng một cái: “Bích Lan, đem tổ huấn đến đây, ta học!”
Hách Liên Dung nhìn chị ta, trên mặt mỉm cười thản nhiên. Hóa ra Ngô thị cũng không khó chơi như trong tưởng
tượng của nàng. Nếu hiện tại chị ta lập tức trở về thu thập hành lí
cùng Vị Thiếu Huyên đi nhận chức, Hách Liên Dung sẽ giơ ngón cái khen
ngợi, chứ không phải giống như bây giờ, làm ra bộ mặt hiên ngang lẫm
liệt đứng ở chỗ này làm ra vẻ khuất nhục.
Chị ta khuất nhục cái gì? Định thể hiện khuất nhục với ai? Làm gì người khác, đối xử với người ta như thế nào, đây là kết quả nên sớm biết đến.
Không lâu sau, Bích Lan đem hộp đựng tổ
huấn lại, Ngô thị tức giận đến hai tay phát run nhưng vẫn mở hộp ra,
đang định lấy tổ huấn ra, Hách Liên Dung thản nhiên nói: “Không cần.”
Ngô thị kinh hãi, nghi ngờ nhìn nàng.
Hách Liên Dung đứng lên, liếc mắt một cái về trước cửa, lúc này vài
gương mặt xem náo nhiệt lùi ra, Hách Liên Dung nói với lão phu nhân:
“Cháu chỉ là muốn cho đại tẩu thấy cái gì gọi là người không muốn chớ
ép người ta. Hi vọng giờ đại tẩu đã hiểu rõ, như vậy chúa cũng không
làm khó đại tẩu. Bà nội yên tâm, giờ cháu sẽ đến Hàn phủ, chuyện của
đại ca nhất định sẽ có chuyển biến.”
Lão phu nhân nhẹ nhàng thở phào, vội vàng dặn dò: “Mau chuẩn bị xe cho Nhị thiếu phu nhân!”
Vì thế Hách Liên Dung liền mang theo sự
mong chờ của lão phu nhân chạy tới Hàn phủ. Thấy Tiền Kim Bảo liền kể
sự tình vừa xong, bị nàng ta vỗ vai bôm bốp: “Thật không ngờ, hóa ra
cô cũng là một kẻ không dễ chọc.”
Hách Liên dung cười khổ: “Lần này đúng là đã hết giận, nhưng không nghĩ cũng biết, đại tẩu kia không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Tiền Kim Bảo không cho là đúng, vung tay lên: “Binh đến tướng chặn, nước đến thì đắp đập, thế nào? Ta và cô phối hợp không tồi đi?”
Nhớ tới buổi sáng hôm nay phủ nha đưa lời nhắn tới, Hách Liên Dung không khỏi bật cười: “Thật dọa bọn họ sợ run lên.”
Tiền Kim Bảo cười to, ôm lấy tay Hách
Liên Dung nói: “Chúng ta đi dạo phố đi, để bọn họ chờ một ngày, buổi tối ta nói lại với cha chồng.”
Hách Liên Dung cũng không phản đối. Hai
người liền ra khỏi Hàn phủ, chọn đi đến chỗ náo nhiệt nhất thành Vân
Trữ. Vừa đúng lúc Hách Liên Dung muốn làm vài bộ đồ mới kiểu dáng Vân
Hạ, đi đến cửa hàng vải. Tiền Kim Bảo cũng giúp nàng chọn vải dệt, đột
nhiên nhớ tới một việc: “Đúng rồi, không phải ngươi nói Vị Thiếu Dương
muốn tìm cha chồng ta mà không gặp được sao? Cha ta nói ông không biết
việc Vị Thiếu Dương đến tìm hắn.”
Tay Hách Liên Dung cầm vải dệt dừng một chút, quay đầu lại nói: “Thật sao?”
Tiền Kim Bảo nhún nhún vai: “Đại khái là lúc ấy cha chồng ta có việc, chắc sau đó sư gia hay nha dịch quên nói lại đi.”
Có thể đơn giản như vậy sao? Hách Liên
Dung khẽ nhướng mày, nhớ tới thần sắc tự nhiên khi nói của Vị Thiếu
Dương khi nói ngày hôm qua, không giống nói dối. Lúc này chợt nghe Tiền Kim Bảo “Haiz” một tiếng, suy nghĩ của nàng bị ngắt quãng, lấy lại tinh thần nhìn Tiền Kim Bảo chỉ ra bên ngoài cửa hàng, biểu hiện khinh
thường.
Hách Liên Dung nhìn theo đầu ngón tay
nàng, đối diện là một cửa hàng trang sức không lớn không nhỏ. Một nữ tử
áo trắng xin