
lâu, cả giận: “Cô? Muốn ta học tổ huấn?”
“Đại tẩu vì cớ gì ngạc nhiên như vậy?”
Hách Liên Dung tươi cười rồi làm dáng vẻ đi ra: “Muội trước về Thính Vũ
Hiên chuẩn bị xuất môn, đại tẩu có rảnh thì phái người thu hồi lại tổ
huấn đi thôi.” Nàng nói xong, không để cho bất kì kẻ nào có cơ hội phản
bác, xoay người đi ra đại sảnh, quay về Thính Vũ Hiên.
Một khắc, hai khắc…Ngô thị vẫn không phái người tới lấy tổ huấn. Hách Liên Dung cũng không sốt ruột, chậm rì rì
ngồi bên cửa sổ uống trà. Lão phu nhân phái người đến thúc giục hai lần, Hách Liên Dung cũng không có ý định xuất môn. Cuối cùng sau khi nàng
trở lại Thính Vũ Hiên gần một canh giờ, Ngô thị phái người tới lấy bản
tổ huấn.
Hách Liên Dung lúc này mới ra khỏi Vị
phủ, thẳng đến Hàn gia. Tiền Kim Bảo thấy nàng thì sửng sốt một lúc
lâu: “Không phải cô mới phái người đến nói không đi nữa hay sao? Thế nào rồi? Bọn họ lại làm khó cô?”
Hách Liên Dung lắc đầu: “Là bọn họ cầu ta đến đây.”
Tiền Kim Bảo cười haha hai tiếng: « Chiêu này của cô đúng là cao tay. »
« Ít nhiều cũng nhờ cô cả. » Hách Liên
Dung cười nói: « Không quen biết cô cùng Tri phủ đại nhân thì chức vị
suông của anh chồng ta đã phát xuống rồi. »
Tiền Kim Bảo lắc lắc tay: « Theo ta còn
khách khí cái gì ? Ta chỉ ước cô có cơ hội dạy cho đám đàn bà chanh chua kia một bài học ! Ta thấy cô vẫn còn nương tay. Nếu là ta, căn bản
cũng không cần đến chiêu này dọa họ. Trực tiếp chờ quan ấn đưa đến, để
bọn họ rời nhà đi, thuận tiện mang luôn đại tẩu của cô đi, về sau khỏi
phải thấy cái bản mặt của cô ta! »
«Đâu có dễ dàng như vậy, bọn họ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khác. Huống hồ nếu đại ca thật sự phải đi nhận chức,
lão phu nhân lại đem đổ lỗi này lên người ta. »
Tiền Kim Bảo bĩu môi khinh thường: « Hay là nên nghe ta, động thủ giáo huấn bọn họ, cô nhìn nhà ta mà xem,
ai dám không nghe lời ta? »
«Thật ra cô nên thu liễm tính tình một chút. Cô có nghĩ vì trong nhà cả ngày cãi nhau nên Hàn Sâm mới không muốn về nhà. »
Tiền Kim Bảo ném trở lại một ánh mắt
xem thường: « Cô không loạn không nháo, kết quả thì sao ? Bị người ta đè đầu cưỡi cổ tới cùng… »
«Này ! » Hách Liên Dung cười ngăn cản
nàng nói tiếp. Thật ra hai người tính cách bất đồng, cứng rắn để nàng đi làm loạn lên, nàng cũng không làm được.
Tiền Kim Bảo nhăn nhó, cũng không tiếp tục đề tài vừa nói: « Bây giờ làm sao đây ? Muốn ta lập tức đi tìm cha chồng ta sao ? »
Hách Liên Dung nhìn Tiền Kim Bảo hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu : « Không, đợi hai ngày sau. »
Tiền Kim Bảo nghĩ nàng muốn dọa người nhà Vị phủ vài ngày, cũng không hỏi nhiều.
Hách Liên Dung lại nói: « Đúng rồi,
chuyển lời đến Tri phủ đại nhân không cần không gặp Vị Thiếu Dương. Thấy hắn thì nói vài câu là được rồi, để phía lão phu nhân đỡ bắt bẻ hắn
này nọ. »
Tiền Kim Bảo gật gật đầu: « Vị gia được
mỗi Vị Thiếu Dương là có vẻ tốt đẹp, thật đáng tiếc! Sao cô không được
gả cho hắn chứ ? »
Hách Liên Dung cười mỉa hai tiếng, đó đại khái gọi là vận mệnh đi.
Hách Liên Dung ở Hàn phủ không lâu, trở
lại Vị phủ, nói cho mọi người đang mang vẻ mặt chờ đợi: « Tâm tình Hàn
thiếu phu nhân hôm nay không tốt lắm, không muốn đề cập tới việc này,
mai ta lại đến xem sao. »
Lúc này người nhà Vị phủ đương nhiên tề
tụ tại đại sảnh, chính là không có mấy ai nói chuyện. Tất cả đều vây xem náo nhiệt, Ngô thị không thấy Vị Thu Cúc mở miệng châm ngòi, đành
phải tự mình oán giận: « Làm việc lớn không cần dông dài như cô ta. Bà nội, không bằng chúng ta cùng đến Hàn phủ, tự mình nói với Hàn thiếu
phu nhân. »
Lão phu nhân nhìn Hách Liên Dung, không
nói câu nào. Chuyện phát sinh mấy ngày nay cũng giúp bà hiểu biết đại
khái tính tình Hách Liên Dung. Chỉ cần không chọc vào nàng, nàng sẽ
không đáp trả lại. Với đề nghị hiện tại của Ngô thị, không thể nghi ngờ
là thực nhạo báng người ta.
Quả nhiên, Hách Liên Dung dường như sớm
đoán trước được hành vi của Ngô thị, không chút hoang mang mở miệng:
“Đại tẩu đi cũng thật đúng lúc, Hàn thiếu phu nhân nói với muội, nàng
đang muốn tìm người tính sổ đấy.”
Ngô thị sửng sôt: “Tính sổ cái gì?”
“Cái này thì muội không biết.” Hách Liên
Dung hơi hơi cười, nàng thật sự không biết Tiền Kim Bảo có cái gì cần
giải quyết với Ngô thị. Có điều Tiền Kim Bảo nhiều lần đến Vị phủ ầm ĩ
như vậy, nhất định cùng Ngô thị có biết nhau. Cũng nhìn ra Tiền Kim Bảo không có ấn tượng tốt với Ngô thị, nếu không sao gọi chị ta là “mặt
thớt” đâu. Cho nên hai người này nhất định từng xích mích.
Biểu hiện trên mặt Ngô thị âm u bất định, Hách Liên Dung nhân cơ hội này rời khỏi đại sảnh, trên lối ra còn an ủi Ngô thị một chút: “Chuyện này nếu muội nhận làm nhất định sẽ tận lực,
đại tẩu không cần sốt ruột, an tâm học thuộc tổ huấn mới là việc chính.”
Nhìn vẻ mặt Hách Liên Dung, tất cả mọi
người ở đây đều hiểu Hách Liên Dung hôm nay hạ quyết tâm không muốn để
Ngô thị lộng hành quá tay. Lão phu nhân liên tục nhìn xem biểu hiện của
Ngô thị, cô ta cam tâm nhận thua như vậy? Có điều, làm như không phát
hiện, vào