
ười ta thường nói!
Diệp Vị Ương nhìn cô gái xa lạ trươc mặt,sửng sốt nếu thật là Thanh Phong
Tuấn đưa cô trở lại,nếu như nơi này thực sự là biệt thự của Thanh Phong
Tuấn,tại sao có thể có người ngoài ở đây?
“Thật muốn biết tôi là
ai sao? Cô khỏe chứ,Diệp Tiểu thư,tôi là nữ quản gia ở nơi này,căn phòng hiện tại này,trong ngoài gì cũng đều không có người mà Diệp tiểu thư
quen biết,nên cô đừng mơ tưởng có thể tự tiện rời đi!” Đối phương lãnh
đạm nói rõ,trong lời nói có phần do thời gian tô luyện cũng có phần do
rèn luyện mà trở nên già dặn, mạnh mẽ.
Diệp Vi Ương nghe vậy khổ
sở cười,quả nhiên không hổ là hắc đạo thiếu chủ. Hắn tình cô lập cô để
cho cô trong hoàn cảnh lạ lẫm không có ai nương tựa,không thể thoát một
lần nữa? Thật ra lần trước cô rời đi là có nỗi khổ tâm,chỉ cần có cơ hội giải thích là cô có thể nói rõ ràng nhưng hắn bây giờ không có nói gì
ngay cả cơ hội cũng không cho cô.
Quản gia mới cắt đứt dòng suy
nghĩ của Diệp Vị Ương, vẻ mặt không có biểu tình nói “Diệp tiểu thư
không có việc cũng không cần ra khỏi phòng,càngkhông nên xuống lầu,chỉ
cần ấn vào chiếc chuông,chúng tôi sẽ mang thứ tiểu thư cần tới! “
A,hắn cũng thật chịu tốn kém lãng phí nhiều sức người sức của như vậy chỉ
vì…….giữ cô lại. Thứ cô muốn thật ra cũng rất đơn giản, cô chỉ muốn hắn
tin tưởng cô một lần nữa! Nếu như không tin cô,vậy giữ cô lại có ích gì đây?
Trong lòngcó rất nhiều lời muốn nói nhưng Diệp Vị Ương chỉ lãnh đạm gật đầu một cái,một chữ trả lời đối phương “Được!”
Cô bị người ta quản chế mà quản gia mới trước mắt vâng lời người ta,đều là người đáng thương mất đi tự do,cô không cần không hợp tác làm khó người ta.
Nói cách khác,trước khi cô rời đi từ nay về sau không gian
hoạt động của cô chỉ gói gọn trong căn phòng của tòa biệt thự này? Ha ha ha ha,không sao cả,dù sao thì tối qua cũng đã trải qua một màn kịch mập mờ khôi hài,cô đã xác định được mình ở người kia trong suy nghĩ người
kia hoặc hắn đã chán ghét cô. Đúng vậy, đối với một cô gái hèn hạ đã
dùng thủ đoạn hèn hạ chuốc thuốc mê hắn,hắn đã sớm chán ghét. Cô thật tò mò,tại sao lần này hắn lại lựa chọn giữ mình lại mà không phải trực
tiếp giết chết.Tim thật rất đau,đây chính là tình yêu đáng buồn của
cô,cô thương hắn nhưng lại không thể không khiến hắn tổn thương,lại
khiến hắn hiểu nhầm,khiến hắn có ấn tượng xấu. Những thứ này đều không
phải do cô gieo gió gặc bão sao? Đáng đời!
“Vô cùng cảm ơn Diệp
tiểu thư đã phối hợp.Còn nữa, buổi chiều sẽ có người tới lắp song sắt có thể sẽ ồn một chút,mong Diệp tiểu thư thứ lỗi!” Cáchd ùng câu chữ rất
khách sáo nhưng giọng nói lại giống như công thức,đây chính là nữ quản
gia mới tới.
Ha ha,xem ra,Diệp Vị Ương cô từ nay biếnthành phạm
nhân bị giam trong tù rồi. Cười khổ mỉa mai nói ” Có phải nhân tiện lắp
camera để giám sát triệt để không?”
“Đã lắp rồi,nếu như Diệp tiểu
thư muốn thay quần áo thì nên vào phòng tắm!” Đối với sự giễu cợt của
Diệp Vị Ương, nữ quan gia mới không có nữa nhần nhường nhìn, thái độ vẫn như cũ.
Diệp Vị Ương nhún nhún vai,đem hai tay trống không mở
ra,cau mày lại chỉ trả lời mỗi một chữ “Được!” Cô không muốn lãng phí
hơi sức nói thêm gì cùng người xa lạ này nữa,bụng cô không biết làm sao
rồi, mấy ngày ăn gió nằm sương ăn đồ hư,lúc nào cũng mơ hồ cảm thấy
đau,hơn nữa trước hết cô phải dưỡng tinh thần thật tốt như vậy lần sau
nếu có gặp Thanh Phong Tuấn cũng có thể cùng hắn nói chuyện.
“Nếu không còn chuyện gì khác để nói,vậy xin lời Diệp tiểu thư trở về phòng.”
“Được!” Hành động rất chậm chạp, cô hữu khí vô lực trở về phòng, ngay cả nước cũng không uống.
Ngồi bên giường,yên lặng nhớ lại những chuyện phát sinh tối hôm qua, nhớ lại đêm hôm qua người kia thiếu chút nữa mất khống chế. Diệp Vị Ương đột
nhiên cảm thấy mình rất ngu ngốc, có lúc con người nên học tập đà
điều,mặc dù biết rõ chân tướng đằng sau vô cùng thất vọng nhưng đều phải giả bộ cái gì cũng không để ý, bộ dạng cái gì cũng không biết, bằng
không sẽ chỉ nhận thêm nỗi đau chồng chất mà thôi,giống như cô chính là
ví dụ tốt nhất,gặp nhau một lần nữa,đối mặt với Thanh Phong Tuấn lạnh
như băng và bị nhốt lại,cô không ngờ đau lòng khó chịu như vậy.
Đang tự hỏi chính mình không để ý có tiếng gõ cửa,cửa sau đó liền bị đẩy ra!
Diệp Vị Ương sợ hết hồn,cô ngẩng đầu thấy một cô gái xa lạ
“Diệp tiểu thư,đây là do thiếu chủ trướckhi đi đã phân phó,xin tiểu thư phối
hợp với tôi,tôi phải thấy tiểu thư uống hết mới có thể rời đi!” Giọng
đối phương rất không khách khí giống như đối đãi với phạm nhân ở địa
ngục ,rất lạnh lùng.
A,lo cô không uống? Phái người tới cưỡng chế
cô uống hết mới cho người ta rời đi? Được! Mặc dù không biết là thuốc gì nhưng thuốc này, cô uống! Tâm đã lạnh, sống chết đã không quan trọng
nữa rồi,là thuốc độc cô cũng không sợ
Diệp Vị Ương vô cùng hợp tác,cầm lấy viên thuốc chẳng phân biệt loại gì uống luôn.
Sau đó, đối phương hài lòng rời đi.
…………………………….Ngô,đột nhiên lại muốn ói! Diệp Vị Ương lao thẳng vào phòng tắm!
Nhưng cô căn bản không ăn cái gì nên cái gì cũng không có nôn