
không chịu lùi bước,hàm răng trẵng noãn chỉnh tề khe khẽ cắn lấy
cánh môi anh đào kiều diễm hấp dẫn của mình. Bên má bởi vì động tác cắn
môi của cô mà hiện ra hai lúm đồng tiền.
Cặp tuyết lê trắng nõn
xinh đẹp.Trông cô thật đẹp! Rõ ràng là váy ngủ bằng bông trắng thuần lại như hoa hồng đỏ tươi xinh đẹp nở rộ.
Cổ họng Thanh Phong Tuấn nghẹn lại,ánh mắt càng thêm nóng bỏng nguy hiểm giống như muốn thiêu đốt cô.
Như lúc mở đèn,hắn không hề báo trước đem chiếc đèn tắt đi trong bóng tối
hắn lạnh lùng cười một tiếng,giống như loài báo ẩn núp ôm chầm lấy cô
bắt đầu tùy ý hôn.
Trong bóng tối Diệp Vi Ương không thấy rõ vẻ
mặt của hắn,muốn la lên môi đã bị lấp kín,muốn đẩy ra đôi tay lại bị hắn bắt lại ở trước ngực.
Hắn hôn qua xương quai xanh của cô,hôn qua trán cô,hôn qua mặt cô, sau đó………..hôn lên nước mắt của cô.
Giọng nói bá đạo trầm thấp tràn ngập trong không gian hắc ám:
“Nhớ,từ hôm nay trở đi em không có quyền khóc, đừng quên một tay em đã phụ sự
tín nhiệm của tôi đối với em! Đây chính là giá cao mà em phải trả khi
dám bỏ thuốc tôi rồi rời đi!”
Những lời này vừa nói ra,cơ thể Diệp Vi Ương cứng đờ.Đúng vậy,cô sớm ngờ tới khi gặp lại hắn sẽ oán hận cô thế này.
Trong bóng tối Thanh Phong Tuấn có thể nhìn thấy ánh mắt của cô càng thêm
luốn cuống đau đớn nhưng hắn không cho cô bất cứ cơ hội nào kháng cự lại hắn.
Bàn tay nóng rực tựa như mang theo dòng điện, tùy ý chạy tên da thịt nõn nà mang theo vết sẹo mờ mờ của cô………….
Hắn đã sớm muốn hôn cô.Đáng chết,hắn rất nhớ mùi vị ngọt ngào của cô.Nếu
đứa con nhất định không giữ được,nếu cô gái này đã không suy nghĩ cho
hắn,hắn việc gì phải để mình phải chịu uất ức?
Diệp Vị Ương chỉ
cảm thấy cơ thệt chợt lạnh,áo ngủ chẳng biết từ khi nào đã bị cởi
ra,trong lòng sợ hãi theo bản năng tư từ lan rộng như không tìm được
cách phá bỏ tấm lưới chắn,dù dùng tất cả sức lực cũng không thể thoát
được! Cô không được vừa thấy mặt đã như vậy! Cô còn không biết tình hình của mẹ thế nào,tiếng súng vang lên trước khi hôn mê xuất phát từ nơi
nào?Mẹ có bị thương không?
Nước mắt tiếp tục khống chế được không
ngừng lăn xuống,thân thể cũng không có bất kì phản kháng nào.Cô vô lực
rúc ở dưới cơ thể hắn.Đúng vậy,không biết từ lúc nào đầu của cô đã sáng
suốt trở lại,biết cơ thể của cô cũng sẽ không thoát khỏi khống chế công
nhận sự tồn tại của người đàn ông Thanh Phong Tuấn này.
Cảm nhận
được tâm tình của cô có sự biến hóa nhỏ,hô hấp của Thanh Phong Tuấn trở
nên dồn dập giống như được mời uống loại rượu ngọt ngào nhất thế
gian,đôi môi lạnh lẽo bao trùm lấy cánh môi tinh xảo của cô cọ sát mút
khẽ.
Diệp Vi Ương lo lắng cùng với những tâm tình khác mà mặt đỏ
hồng gò má vô tình trở nên kiều diễm hơn,tại sao lần thứ hai giáp mặt
lại xấu hổ như vậy? Tại sao không chịu nghe cô nói rõ mọi cuyện? Tại sao muốn dùng cách này trừng phạt cô? Vậy……không phải là rất nhục nhã sao?
Mà chủ nhân của những nụ hôn dài kia dường như không nghe được tiếng lòng
cô liên tiếp tấn công cô không có dứt, đang lúc cô tưởng như mình không
thể hô hấp được nữa,Thanh Phong Tuấn bắt đầu hôn vào vành tai nhạy cảm
của cô ,khéo léo ngậm vành tai cô.
Trong nháy mắt, cảm giác tê dại lan khắp toàn thân Diệp Vị Ương,cô không nhịn được ưm một tiếng,tiếng
rên khẽ xem lẫn với hơi thở thơm nhàn nhạt của cô nhẹ nhàng lướt qua cổ
Thanh Phong Tuấn,trong lúc lơ đãng kích thích rung động đóng băng sâu
trong lòng hắn! Hiện tại hắn rất muốn cô,nhưng………không được! Bây giờ còn chưa được,đứa bé trong bụng cô………………
Vì vậy,theo kế hoạch lúc
trước,Thanh Phong Tuấn không thể không đưa viên thuốc trong miệng vào
miệng Diệp Vị Ương.Nếu không dùng cách đặc biệt này bắt cô ăn nó,đợi cô
biết rõ hết mọi việc Thanh Phong Tuấn không chắc sẽ xảy ra chuyện gì.
Đến giờ này ngày này,hắn không dám đưa tính mạng của cô vào nguy hiểm.
Rất nhanh sau đó Diệp Vị Ương liền mê man bất tỉnh.
Ngày thứ hai,khi Diệp Vị Ươngtỉnh lại bên cạnh cô chỉ còn lại cảm giác lạnh
lẽo như tối qua chỉ là ảo giác mập mờ,Thanh Phong Tuấn cũng chưa từng
xuất hiện.
Cô cười khổ muốn đứng dậy lại phát hiện toa thân đau
nhức. Miễn cưỡng đi tới trước bàn trang điểm,cởi quần áo,nghiêng người
nhìn mấy vết đỏ hiện rõ trên lưng,trừ những dấy vết lưu lại trước
kia,trên người cô còn có thêm vài điểm hồng giống như……dấu hôn.
Lắc đầu,thì ra tối qua không phải là ảo giác,người vừa cứu cô là Thanh
Phong Tuấn,cô lại rơi vào tay Thanh Phong Tuấn bằng cách này. Chỉ
là……………Diệp Vị Ương nhìn chiếc giường lạnh băng một cái,hắn không còn
muốn tới nhìn cô lâu hơn một chút.
Ép mình không được suy nghĩ
nhiều,đột nhiên cảm thấy khát quá cô liếm liếm đôi môi khô khốc,khập
khiễng đi tới trước tủ quần áo, tốn cả nửa tiếng đồng hồ mới thay
xong,lại thêm nửa giờ nữa mới rửa mặt xong,cô mở cửa muốn tìm ly nước
uống —————
“Diệp tiểu thư! Có chuyện gì sao?” Một cô gái xa lạ
mang cặp mắt kiếng cày cộm nặng nề,mặc bộ đồ công sở màu xám tro,tóc búi cao giống như cô gái đã qua tuổi lấy chồng trong truyền thuyết,cũng
giống như siêu cấp thư ký đa chức năng mà ng