
h sự. Thiếp chẳng mong bọn trẻ làm đến chư hầu, nhưng tuyệt
đối không thể hổ thẹn với đất trời. Dù thế nào cũng phải ra dáng đấng
nam nhi, đủ sức chăm lo cho vợ con chứ. Hai con cũng đừng vội mừng, nếu
thực sự có ngày ấy, ta sẽ cầm chổi quét hai đứa ra khỏi cửa!"
Bọn nhỏ vừa cười vừa rời khỏi phòng, Nhược Thủy quay sang oán giận Chu tú
tài với Tiết Minh Viễn: "Đúng là hạng học trò điêu ngoa, ăn không được
lại bảo nho còn xanh! Không có năng lực lại còn nhiều lời." Nhược Thủy
nhíu mày, hậm hực nói.
Tiết Minh Viễn thấy vậy thì vui lắm, y lên tiếng: "Dù gì Chu tú tài cũng đã dạy dỗ con chúng ta, hắn muốn vào
kinh ứng thí thì ta tặng chút lễ vật cũng phải đạo."
Nhược Thủy thấy Tiết Minh Viễn nghiêm nghị bèn khẽ khàng hỏi: "Chàng tặng hắn thứ gì?"
Tiết Minh Viễn thản nhiên đáp: "Hắn muốn thứ gì thì ta cho cái ấy, chẳng
phải hắn muốn hồng tụ thiêm hương sao, ta liền tặng một bóng hồng cho
hắn." Nhược Thủy sững người: "Chàng cũng học theo Viên đại gia tặng gái
lầu xanh cho người ta!"
Tiết Minh Viễn vội vàng giải thích:
"Không phải kỹ nữ, là thanh nữ, người ta chỉ bán nghệ chứ không bán
thân. Ta đã chuộc một thanh nữ vừa xinh đẹp lại biết làm thơ tặng cho
Chu tú tài. Ta không giống người nhà họ Viên đâu! Mặc dù là được người
ta gợi ý. Nhưng nếu Chu tú tài vẫn không thành thân, cũng không thể
trách ta phá hỏng nhân duyên. Thứ nữa ta cũng không nói là tặng thiếp,
đưa đến cho hắn một thanh nữ làm nha hoàn cũng được vậy.
Nếu y là người hiếu thuận, có chí khí nhất định sẽ để thanh nữ kia ở nhà hầu
hạ phụ mẫu, một mình vào kinh ứng thí. Song nếu ta thấy hắn đưa theo
thanh nữ kia cùng vào kinh thì đây không phải lỗi của ta. Hơn nữa Chu tú tài cũng đã tự nói, khóc thương, áo xanh, lụa trắng, phẫn nộ vì hồng
nhan, ấy chắc phải là nói đến danh kỹ Tần Hoài sao, xưa kia danh kỹ nọ
cũng có vướng mắc với văn nhân."
Nhược Thủy thấy Tiết Minh
Viễn làm như mình chẳng liên quan, lại tự cho rằng Chu tú tài là một
người đứng đắn, chỉ là tặng một nha hoàn mà thôi. Nếu có vấn đề gì cũng
không phải lỗi của Tiết Minh Viễn, Nhược Thủy liếc nhìn Tiết Minh Viễn,
tự rót cho mình một ly trà, không tiếp tục bàn đề tài này nữa.
Tiết Minh Viễn lại đổi chuyện khác: "Thực ra Chu tú tài cũng nói một câu rất đúng, cuộc sống tài tử giai nhân tâm sự ngâm thơ, ngắm hoa thưởng trăng đúng là tuyệt mỹ. Sau này đôi ta cũng có thể tâm sự ngâm thơ dưới trăng nhỉ."
Câu nói này như hòn đá lửa thắp lên vầng sáng soi rọi
tâm trí Nhược Thủy, khiến nàng như đã tìm ra được đáp án. Nhược Thủy dò
hỏi: "Chàng đọc thơ cổ chỉ để trò chuyện với thiếp sao?"
Tiết Minh Viễn "á" một tiếng, vội vàng chữa lại: "Cũng không phải chỉ vì
nàng, ta thấy sau này ra ngoài đàm luận thơ văn với người ta cũng tốt.
Hơn nữa... Những chuyện nàng thường làm ta cũng có thể tham gia. Nhất cử lưỡng tiện."
Nhược Thủy biết ắt hẳn là vì nàng, nếu như y
muốn học thì đã học từ lâu, hà tất đến bây giờ mới nhọc công, mà mỗi lần đều rất khổ sở. Nhược Thủy cẩn thận ngẫm lại xem rốt cuộc là vì đâu
nhỉ? Là khi nàng và Thụy Dương đối thơ, hay là khi nàng đáp trả bài thơ
của Chu tú tài, hay là ngay từ lần đầu tiên nàng làm thơ Tiết Minh Viễn
đã thấy tự ti?
Nhược Thủy thật lòng nói: "Thiếp ghét nhất
hạng người như Chu tú tài, nói năm câu thì hết ba câu xúc xiểm. Khoe
khoang gì chứ, hắn ta tinh thông lắm sao. Trò chuyện với nhau bình
thường, dễ hiểu không được sao, cái gì mà chi, hồ, giả, dã (*trợ từ dùng trong văn ngôn) loạn cả lên. Thơ từ cũng chỉ là một hình thức ngôn ngữ
mà thôi, ai lại so cao thấp với người khác chứ."
Tiết Minh Viễn chớp mắt, nhỏ nhẹ nói: "Nhưng hôm ấy nàng và nguyên soái lại nói chuyện vui vẻ như thế."
Nhược Thủy lập tức đáp lại: "Tại thiếp uống nhiều thôi!"
Tiết Minh Viễn còn định thế nhưng, song Nhược Thủy đã bồi thêm: "Thiếp đã
nói thiếp uống nhiều mà, những thứ kia không cần đâu, chàng không học
cũng được." Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy không nói lý, ngang ngược
khác hẳn ngày thường, thật khiến người ta càng yêu mến.
Giữa
vợ chồng có rất nhiều chuyện, nhiều những đạo lý cần giảng giải cùng
nhau nhưng tuyệt nhiên không phải như xét xử chốn công đường. Từ xưa đến nay, phòng ngủ nào có phân rõ phải trái, có những chuyện qua đã lâu
nhưng chưa thể giải thích rõ ràng. Giống như lúc này đây, nếu tự nàng
nhủ rằng sau này không nên làm thơ, quên đi chuyện bản thân phải làm
thơ, giữ lại chút tự tôn của nam nhân cho Tiết Minh Viễn, thì có khác gì Tiết Minh Viễn suốt một tháng trời mỗi tối đều chịu cực đọc thơ từ, còn khiến mực chưa khô hằn rõ trên mông. Có người bảo rằng, Chu tú tài quyết định đưa theo cô thanh nữ kia cùng vào kinh ứng thí, sau
đó có đỗ đạt hay không thì chẳng rõ, Nhược Thủy cũng không rảnh rỗi đến
mức quan tâm cả những việc không đâu. Chớp mắt đã đến cuối năm, tân tri
phủ Đài Châu đến nhậm chức, chốn quan trường nơi đây lại được một phen
nhiệt liệt hoan nghênh. Dưới sự chiếu số của Tiết Minh Hiên, Tiết Minh
Viễn cũng biết một số vị quan lớn. Quanh quẩn với mấy việc vặt vãnh lộn
xộn, chẳng mấy mà một năm mới l