
thôi. Cũng phải nói đến chuyện quan gia chịu chi tiền sửa sang lại mặt tiền cửa
hiệu, thế chẳng phải chúng ta cũng có lợi rồi sao."
Tiết Minh Viễn thở hắt ra: "Ta thấy quan gia khổ công tốn của, nhưng có thể diện
kiến dung mạo Trương nguyên soái thì cũng đáng."
Nhược Thủy
tròn mắt nhìn Tiết Minh Viễn, có phần kinh ngạc, nàng hỏi: "Ô kìa, thì
ra chàng cũng thích thứ cảm giác rong ruổi nơi sa trường?"
Tiết Minh Viễn gật đầu: "Có nam nhi nào mà không ôm mộng anh hùng, được như
vậy thì dù sau cùng da ngựa bọc thây cũng không uổng một đời."
Nhược Thủy sẵng giọng: "Phui phủi cái mồm, chàng đừng nói gở. Dù thế nào thì
giết chóc nhiều cũng chẳng tốt lành gì. Giống như lần này viễn chinh đến Lữ Tống, thực ra Lữ Tống cách nước ta rất xa, chỉ đánh bắt cá ở gần đảo phụ cận của ta đã bị quân ta đến thâu tóm."
Tiết Minh Viễn
phản bác: "Khi ấy Trương nguyên soái cũng đã nói, hôm nay chúng dám đánh cá, ngày mai ắt dám chiếm đảo, phải tiêu diệt dã tâm của tiểu quốc này
từ khi còn trong trứng nước." Đây đã là chuyện không thể chối cãi, tài
thao lược của Trương Thụy Dương cộng thêm ba phần khí thế, phỏng chừng
Lữ Tống phải nghỉ ngơi dưỡng sức mười năm, thậm chí hai mươi năm mới tạm bình ổn lại.
Nhược Thủy nhìn Tiết Minh Viễn, khi nói những
lời kia, trong ánh mắt y ngập tràn sự nể phục, nàng bèn cười hỏi: "Chàng rất sùng bái Trương nguyên soái sao?"
Tiết Minh Viễn lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ mà rằng: "Đâu chỉ là sùng bái, ngài ấy xuất
thân danh môn, toàn gia trung liệt, văn võ toàn tài. Có được người như
vậy đúng là ân điển ông trời ban cho. Nếu có thể cùng vị anh hùng này
uống rượu đàm đạo, ấy mới không tiếc công sống trên cõi đời này." Nhược
Thủy thấy Tiết Minh Viễn càng nói càng phấn khích thì vui vẻ cười, nhắc
đến Thụy Dương ca ca, đúng là lâu rồi mình cũng chưa gặp người ấy.
Bên này nhắc đến chuyện của Trương Thụy Dương, Trương Thụy Dương bên kia
cũng đang nhắc đến Đài Châu. Hơn một trăm chiếc chiến thuyền trùng trùng điệp điệp hướng về Đài Châu, cả hạm đội cùng lùi cùng tiến, dọc đường
cập bờ không ít lần, muốn tách khỏi hạm chính cũng tốn không ít thời
gian, nhưng làm vậy cũng là để bên phía Đài Châu có thêm thời gian chuẩn bị, tuần phủ Giang Chiết cũng không quên sai người truyền tin, hỏi ý
Thụy Dương rồi mới an bài.
Trương Thụy Dương đang ngồi trên
ghế lớn, nhàn nhã hứng gió biển. Lúc này, một thủ hạ cung kính dâng lên
mấy phong thư: "Đại soái, đây là thư hồi âm của tuần phủ Giang Chiết.
Còn hai phong này là do người chúng ta cử đi gửi về. Phong cuối là thư
do quốc công gia gửi cho ngài."
Trương Thụy Dương nhận lấy
thư, trước tiên bóc phong thư phụ thân mình gửi ra xem, trước đây vì lo
lắng sẽ khiến Trương Thụy Dương phân tâm không thể toàn tâm chiến đấu,
bây giờ Trương Thụy Dương đã về, bên trong Trương lão gia thuật lại
những chuyện lớn phát sinh trong kinh mấy năm gần đây. Trương Thụy Dương xem xong thì nở nụ cười khinh miệt, lầm bầm hai tiếng "thứ phẩm" nhưng
chẳng rõ đang nói đến ai.
Tiếp đó xem đến phong thư của tuần
phủ Giang Chiết, hỏi xem lần này y ở nhà Trần gia có được hay không.
Trương Thụy Dương đặt lá thư sang một bên, bóc ra một lá thư khác do
người được cử đi dò la tin tức về Nhược Thủy gửi về. Trương Thụy Dương
xem xong, suy nghĩ một lát bèn đặt bút hồi âm cho lá thư của tuần phủ
Giang Chiết: "Không cần thiết phải hưng sư động chúng, quý hóa quá ta
không dám nhận. Ở nhà dân phiền hà yên bình của mọi người khiến ta rất
băn khoăn. Chi bằng ở lại nhà huyện lệnh Đài Châu, tránh khỏi phiền hà."
Phong thư vừa về đến đất Đài Châu đã khiến cả thành rung động, Tiết Minh Hiên nghe Chu đại nhân đọc phong thư mà không dám tin vào những gì mình vừa
nghe, ngơ ngẩn đứng sững. Một khi Trương Thụy Dương đã đưa ra yêu cầu,
dù hoàng thượng muốn phản bác cũng phải tìm lý do thỏa đáng, huống chi
chỉ là một phủ Đài Châu cỏn con. Chu đại nhân chỉ là một viên quan, e là không đảm đương nổi. Ngay trong ngày hôm ấy, Chu đại nhân lập tức dẫn
theo một đoàn người đến Tiết gia.
Chu đại nhân nhìn một lượt
mọi người trên dưới nhà họ Tiết, rồi mới cảm khái nói: "Trương nguyên
soái một lòng vì dân, không muốn làm phiền bách tính. Được tiếp đãi
Trương nguyên soái là vinh hạnh của chúng ta, trong nhà có khó khăn gì
cần giải quyết thì cứ nói, chúng ta lập tức làm ngay. Cái chính yếu nhất là phải khiến Trương nguyên soái thấy thoải mái!"
Tiết Minh
Viễn hay tin này càng phấn chấn hơn, luôn miệng nói: "Đại nhân yên tâm,
Tiết gia nhất định sẽ dốc hết sức mình để Trương nguyên soái cảm thấy
thoải mái như đang ở nhà."
Chu đại nhân rất hài lòng về thái
độ của người nhà họ Tiết, ông vui vẻ gật đầu bảo: "Hai mươi người này sẽ ở lại đây lo việc hầu hạ Trương đại nhân, ngày mai ta sẽ đưa năm đầu
bếp làm các món ăn Nam - Bắc đến. Có chuyện gì cần thì chúng ta làm
ngay, giải quyết ngay."
Chu đại nhân đi rồi, Tiết Minh Hiên
còn chuyện phải xử lý nên giao toàn quyền định đoạt cho Tiết Minh Viễn.
Tiết Minh Viễn lập tức phái người tu sửa viện tử nơi Trương nguyên soái
ngụ lại, y m