
ồ xán lạn, hơn hẳn chúng ta ngày trước."
Những người còn lại cũng phụ họa góp vui, Tiết Minh Viễn lần đầu tiên nhận
được đãi ngộ nhường này, cũng coi như là có chút mặt mũi với các ông
lớn, bèn cố gắng tươi cươi hòng tự trấn an.
Nhược Thủy vừa
bước vào đã bị Chu phu nhân kéo lại bên người ân cần hỏi han, những
người khác ai nấy đều tò mò không biết cô gái này là người phương nào,
sau đó có người bảo rằng cô nương nọ do một nhà thân thiết với Chu phu
nhân gả đến từ kinh thành, bây giờ là đệ muội của Tiết huyện lệnh. Ai
nấy đều chào hỏi thân thiết, nể mặt ba phần, bầu không khí lúc này thân
thiện như người cùng một nhà. Chu phu nhân nhân lúc trống trải mới hỏi
Nhược Thủy thời gian qua ra sao, tuy rằng đã gửi thư nhưng không thể
bằng thăm hỏi người thật.
Nhược Thủy hạnh phúc nói rằng nàng
sống rất tốt. Chu phu nhân tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới, thấy Nhược Thủy da dẻ hồng hào, cơ thể cũng đẫy đà hơn khi vừa đến biết là nàng
không nói dối, an tâm gật đầu. Hễ là chuyện giúp Diêu gia thì không thể
qua loa, năm nay Chu đại nhân phải về kinh thuật chức, ông đã đắc nhiệm
chức tri phủ Đài Châu hai kỳ, nên lần này phải đến một nơi khác.
Giang Chiết trù phú đông đúc, nơi ấy ai ai đều mong được nhưng Chu đại nhân
lại chẳng muốn đi, song lệnh đã ban, nhất định lần này phải đổi nơi. Hơn nữa rất nhiều người sau khi làm quan ở Giang Chiết được điều về kinh
thành, lần này có thể nói là liều mạng một phen. Bởi lẽ làm quan trong
kinh rất hậu, nhưng lên voi xuống chó thất thường, chẳng dễ dàng gì. Chu đại nhân đang lo lắng không biết sẽ ra sao, phải giải quyết thế nào cho chu toàn.
Lần trước Diêu thái phó cố ý phái đại quản gia
Diêu Trung đến truyền tin, cốt là hỏi họ xem lần đổi chức này có kế gì.
Nếu muốn tiếp tục ở ngoài kinh thì không thể đến Giang Chiết, chẳng phải còn có Giang Tô đó sao, nơi ấy cũng phồn hoa, tấp nập chẳng kém. Nếu
muốn làm quan trong kinh cũng không phải không có cách, Lại bộ, Hộ bộ
không phải không thể vào. Chu đại nhân vẫn muốn ở ngoài kinh, thực lực
nhà mình trong kinh chưa đủ, trèo cao cũng chẳng được ích lợi gì nên
muốn làm quan ở bên ngoài, vừa có thể diện lại vừa thiết thực.
Những chuyện này đều là bánh ít có đi, bánh quy có lại, ông giúp tôi thì tôi
giúp lại ông. Chu phu nhân liên tục hỏi han xem Nhược Thủy có chuyện gì
cần giải quyết thì mau mau nói, nếu có thể giúp thì bà sẽ giúp vào một
tay! Chu phu nhân quan tâm
hỏi han Nhược Thủy từng chuyện nhỏ nhặt nhất, đồng thời bảo rằng nếu có
chuyện gì Nhược Thủy đều có thể đến tìm mình, nếu trong khả năng sẽ tận
lực giúp đỡ. Bà cũng tiết lộ khéo rằng tháng tám này Chu đại nhân phải
vào kinh thuật chức, có lẽ cả nhà sẽ phải dọn đến nơi khác.
Nhược Thủy suy nghĩ một lát, thấy mình không có chuyện gì đặc biệt cần Chu
phu nhân phải nhúng tay, bèn cất tiếng bảo: "Trong nhà hết thảy đều tốt
cả, đã phiền phu nhân mong mỏi rồi. Ba đứa trẻ trong nhà đều đã lớn, nay muốn vào học đường. Sang năm đứa lớn nhất nhà con sẽ vào học đường,
người cũng biết chế độ nhập học của viện thư Bạch Mã rồi đấy, chẳng hay
có thể phiền Chu đại nhân viết phong thư tiến cử giúp với viện thư Bạch
Mã được không?"
Chu phu nhân nói ngay chẳng nghĩ ngợi: "Nhiều chuyện có khó vạn lần chuyện con vừa nói, không thành vấn đề, người
đứng đầu viện thư Bạch Mã là bạn tốt của đại nhân. Sang năm cũng để hai
đứa bé hơn cùng nhập học đi, bọn chúng học chung một chỗ cũng có người
bầu bạn. Dù sao kém một tuổi cũng không sai biệt lắm."
Nhược Thủy mỉm cười tạ ơn: "Nếu được như thế thì tốt quá, đa tạ phu nhân."
Chu phu nhân cười nói: "Lời này khách khí quá rồi, chúng ta cũng sẽ gửi gắm với tri phủ nhận chức tiếp theo, yên tâm đi."
Nhược Thủy trò chuyện thân thiết với Chu phu nhân, Tiết Minh Viễn ở bên kia
cũng như cá gặp nước. Có Chu đại nhân dẫn dắt, mọi người cũng chú ý kết
thân với Tiết Minh Viễn hơn. Đây là lần đầu tiên Tiết Minh Viễn nhận
được đãi ngộ nhường này, ngoài mặt cũng vui vẻ hẳn. Nhưng có một số
chuyện cũng từ nét mặt mà ra, Tiết Minh Viễn hiểu được. Song đã là
thương nhân thì khả năng khống chế biểu cảm đã ăn sâu vào máu thịt.
Sau khi mấy người Tiết gia về đến nhà, Nhược Thủy bèn kể lại việc nhập học
của bọn nhỏ một lần. Tiết Minh Viễn đang vui lại nghe được tin tức tốt
lành này, càng cảm thấy như đang có song hỷ lâm môn. Viện thư Bạch Mã là đại học viện danh tiếng nhất ở Đài Châu, hơn cả mấy viện quán khác. Các viện quán đều lấy thành tích làm điều kiện nhập học, tài hoa văn học là điều kiện hàng đầu.
Thế nhưng bao năm qua, số người thi đậu
từ viện thư Bạch Mã ngày càng nàng, nguyên nhân không ngoài gì khác
chính là viện thư Bạch Mã phần lớn tuyển nhận con nhà thế gia tài hoa.
Có thân phận thế gia, đến khi vào kinh ứng thí, học viên của viện thư
Bạch Mã ai nấy đều quan biết người không lớn thì nhỏ, càng ngày càng
giúp viện khuếch trương danh tiếng.
Điều này cốt là để các
quan chủ khảo và mấy vị tai to mặt lớn biết đến viện, bằng không sao cứ
mỗi kỳ ứng thí, các học viên đều khởi hành vào kinh trước mấy tháng,
trong