
làm loạn nữa hay không!" Những người xung quanh đã quen
với kiểu cách của đại soái xuất thân danh môn này, ai nấy đều im lặng
không lên tiếng.
Trương Thụy Dương xem lá thư tiếp theo, thì
thở dài một hơi: "Một đại mỹ nhân như thế, không gả cho thái tử thì gả
cho ta cũng được mà. Lần này ta phải xem kẻ tên gọi Tiết Minh Viễn kia
có xứng với muội muội tốt của ta không!"
Không sai, Trương
Thụy Dương quyết đổ bộ ở Đài Châu không vì lý do nào khác ngoài việc
muốn đến thăm Nhược Thủy - người cùng y lớn lên lên từ nhỏ, vị muội muội y cho là tất cả những phẩm đức ưu tú của một cô gái đều hội tụ trên
người. Vì chuyện nghênh tiếp
đại quân, trên dưới thành Đài Châu ai nấy đều tất bật, Tiết Minh Hiên
biết quân của Trương gia muốn đổ bộ ở Đài Châu nên cố ý đánh tiếng với
Tiết Minh Viễn, dặn dò khoảng thời gian này để ý đến đại tẩu bên nhà một chút. Quả nhiên sau khi thánh chỉ chính thức đến, Tiết Minh Hiên bận
đến nỗi vài ngày chẳng đặt chân về nhà, bận rộn đến tận tối muộn nên ở
lại nha môn cả đêm.
Người phụ trách việc nghênh tiếp chính là Tiết Minh Hiên, ai bảo y là huyện lệnh kia chứ. Thế nhưng chuyện lớn
thế này sao có thể qua loa, vì vậy tri phủ Đài Châu - Chu đại nhân cũng
đích thân giám sát, Tiết Minh Hiên từ chính bỗng nhiên trở thành phụ.
Mấy ngày sau, tuần phủ Giang Chiết cũng đưa người đến Đài Châu, bắt tay
vào việc chuẩn bị nghênh đón, Chu đại nhân liền biến thành phó, Tiết
Minh Hiên bị giáng xuống thành tay làm việc vặt.
Vì chuyện
nghênh tiếp đại quân, bến tàu ở Đài Châu, đường xá, toàn bộ đều được
trùng tu. Tiết Minh Viễn chỉ là một thương nhân cỏn con nhưng cũng rất
bận rộn. Quan phủ yêu cầu các cửa hàng nằm trên tuyến đường chính đều
phải đổi bảng hiệu mới, kế đến phải sơn phết lại hoàn toàn, chi phí do
quan gia cấp. Các cửa hàng cũng phải hỗ trợ, trong cửa hàng phải dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, quan gia sẽ phái người chuyên trách đến kiểm tra.
Quan phủ hưng sư động chúng như vậy, đến những nhân vật quan trọng, mấy nhà
thế gia ở Đài Châu không thể không có chút biểu hiện, ai nấy đều hùng
hồn góp tiền, góp bạc cho các đại nhân hòng thể hiện tâm ý. Theo như
thánh chỉ, tám mươi đại quân của Trương gia không đổ bộ hết ở Đài Châu,
quá nhiều người như vậy Đài Châu không thể chứa nổi. Phần lớn quân chính quy trong số này ngụ lại những tỉnh vùng duyên hải, không cần theo đại
quân vượt ngàn dặm hồi kinh. Cho nên đại đa số đều là phân phát trực
tiếp ngân lượng, thết tiệc, rồi cử về nơi đóng quân.
Đổ bộ ở
Đài Châu chỉ có những tướng lĩnh cấp cao và hai mươi vạn quân nòng cốt
của Trương gia. Sau khi lên bờ ở Đài Châu, bọn họ muốn nghỉ ngơi để hồi
phục mười ngày, sau đó mới mang theo khí thế thắng lợi hào hùng hồi
kinh. Bởi lẽ ở trên biển đã mấy tháng, đầu rù hôi hám, có thắng lợi vào
kinh cũng khó coi. Cho nên các quan viên Đài Châu chủ trương không phô
bày những mặt hay, mặt tốt của Đài Châu, mà chuẩn bị những thứ đồ dùng
thiết yếu cho hai mươi vạn đại quân này. Giang Chiết từ xưa đã nổi danh
trù phú, tấp nập, mọi người chỉ hơi gấp một chút chứ không đến bức bó
tay chịu trói.
Quân đội hiển nhiên xây dựng cơ sở tạm ở ngoài thành, tướng lĩnh cấp cao thì làm sao đây? Võ quan, thiên tổng có thể ở cùng với binh sĩ; phó tướng, tham tướng cũng có thể ở cùng với anh em.
Thế nhưng các vị để tướng quân và đại nguyên soái ở ngoài thành thì e là không hay lắm. Vì thế cho nên tìm nơi nào cho các vị ấy ngụ lại cũng là một vấn đề.
Đây chính là lúc các đại thế gia có đất dụng võ, hoàng đế ba lần đến Giang Nam cũng ở nhà các vị thế gia, cho nên lần
này cũng theo lệ cũ là hợp lý nhất. Đương nhiên cũng có thể đến phủ Chu
đại nhân, tuy nhiên Chu đại nhân không phải người bản địa, cũng không có ý định ở đây lâu dài, trong nhà chính có ba tòa thì đều đã phá gần hết. Cuối cùng các vị thế gia thống nhất Trương Thụy Dương sẽ ở lại nhà Trần gia, chính là nhà đầu tiên Chu phu nhân chọn cho Nhược Thủy khi nàng
vừa đến đây tìm mối thành thân.
Nhà chính Tiết gia cũng đến
hỗ trợ nơi ăn chốn ở cho hai vị tướng quân. Tiết Minh Viễn cũng bận rộn
chẳng kém, hôm nay sau khi trở về nhà mới miễn cưỡng ngồi trên băng ghế
than thở, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm trà ngắm Tiết Hạo và Tiết Uyên
chơi đùa trong sân, Nhược Thủy ngồi cạnh bên vừa ăn nho, vừa gọi các con lại nghỉ một lát rồi chơi tiếp.
Nhược Thủy thấy Tiết Minh
Viễn ngồi trên băng ghế như con mèo lười biếng, nàng vừa cười vừa nói:
"Chàng mệt lắm rồi phải không, nho để phần cho chàng đấy."
Tiết Minh Viễn cười ha hả, ăn xong mớ nho mới nói: "Ta cũng không biết nữa,
mấy vị đại nhân vừa nghe nói được nghênh đón quân của Trương gia thì ai
nấy đều vui vẻ, chẳng khác nào bắt được vàng. Chỉ nói đến bảng hiệu của
các cửa hàng thôi nhé, hôm qua đã có một người đến kiểm tra xem có lệch
hay không, chắc chỉ còn nước cầm thước đo từng phân. Trước cửa đều là
đường đá, mỗi ngày đều bắt chúng ta phải giữ sạch, không được có một vết nhơ. Đúng là quá hăng hái rồi!"
Nhược Thủy trấn an phu quân: "Qua mấy ngày nữa là khỏe rồi, cực nhọc cũng chỉ mấy hôm này