
vừa linh được, Tiết Minh Viễn thấy Nhược Thủy như thế bèn
mỉm cười nói: "Thật ra năm xưa khi tổ phụ ra riêng, mỗi phòng đều có cửa hàng. Sản nghiệp của tổ tiên đương nhiên không thể phân chia, nhưng tổ
phụ nhiều năm làm ăn, chẳng cái gìn giữ được cái đã có mà còn mở rộng
thêm. Cho nên mấy người con ít nhiều cũng chia chác được vài thứ."
Tiết Minh Viễn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giọng y chùng xuống: "Năm xưa phụ
thân đảm trách việc kinh thương trên sản nghiệp của tiên tổ, ngoại trừ
Nhị thúc, mấy vị thúc thúc kia đều dựa vào phụ thân, cho nên cửa hàng
không bị phân chia, ngôi nhà kia cũng không bị xâu xé. Sau này khi phụ
thân qua đời, tổ mẫu và Nhị thúc nhanh chóng khống chế toàn bộ gia sản
trong tay. Tổ mẫu rất tàn nhẫn, thậm chí còn mời cả quan gia đến, lấy đủ thứ lý do cự tuyệt cách làm của tổ phụ, tình hình khi ấy cũng lộn xộn
chẳng ra gì. Về sau lại đuổi Tứ thúc và Ngũ thúc ra ngoài, chỉ cho chút
vốn ít ỏi. Lợi nhuận cũng theo đó mà chia tới."
Tiết Minh
Viễn nói ngắn gọn, những chuyện bên trong không cần kể lại tỉ mỉ thì
Nhược Thủy cũng có thể tưởng tượng ra được tình cảnh máu chảy đầu rơi
giữa người nhà Tiết gia năm ấy. Nhược Thủy nhẹ nhàng hỏi: "Thiếp nhớ là
chàng từng nói năm xưa phụ thân cũng phát triển gia nghiệp, tự thân mở
vài cửa hàng, có phải khi đó cũng bị thu hồi lại?"
Tiết Minh
Viễn gật đầu: "Ừm, Nhị thúc nói những cửa hàng đó đều ra bạc kiếm được
từ sản nghiệp tổ tiên xây dựng nên, cho nên cũng coi là một phần sản
nghiệp của tổ tiên. Trước đây phụ thân là đích trưởng tử, cho nên tổ phụ cũng không chia riêng cho phụ thânthứ gì. Về sau tình hình xấu đi, cuối cùng ta và ca ca đến một món đồ trong tay cũng không có, hai gia giận
dữ nên đem theo đồ đạc của mẫu thân bỏ ra ngoài. Lợi nhuận này được
trích ra cũng vì Nhị thúc luôn nói thúc ấy thấy thương cảm cho hai đứa
trẻ bơ vơ chúng ta."
Nhược Thủy vừa nghe đã thấy nhập nhằng
rối mù. Năm xưa tổ phụ giao sản nghiệp cho phụ thân của Tiết Minh Viễn,
sau đó giao việc kinh thương của bản thân cho những người con khác. Phụ
thân của Tiết Minh Viễn vừa duy trì sản nghiệp tổ tiên vừa thuận tiện
giúp đỡ các đệ đệ khác kiếm lời. Về sau phụ thân qua đời, Nhị thúc bèn
đoạt lại tất cả, rồi quang minh chính đại nói đó là sản nghiệp của tổ
tiên, phải do con thứ kế thùa, chứ không phải cháu đích tôn. Vì thế mà
sản nghiệp vốn thuộc quyền thừa kế của Tiết Minh Viễn cũng mất, còn
chẳng có thứ gì trong tay, không ngờ Tiết Minh Viễn đã tách khỏi Tiết
gia như thế. Chẳng trách khi hai người thành thân ngay cả lễ tiết bình
thường Nhị thúc nhà họ Tiết cũng không được hưởng.
Tiết Minh
Viễn khẽ nói rằng: "Mấy cửa hàng mà phụ thân mở là tâm huyết của người,
vốn không dùng đến một đồng của nhà chính. Thế nhưng khi ấy chúng ta còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, bây giờ đã trưởng thành rồi,
một ngày nào đó ta sẽ giành lại những cửa tiệm kia về tay mình!"
Mùng hai năm mới, Tiết Minh Hiên muốn đến nhà thượng ti chúc tết, chính là
nhà của Chu đại nhân. Năm ngoái Tiết Minh Hiên mặt dày để Tiết Minh Viễn đi thay, cốt là muốn Tiết Minh Viễn thông qua mối quan hệ của mình quen biết mấy vị đại nhân trong chốn quan trường. Năm nay Tiết Minh Viễn lại đường hoàng nhận được thiếp mời. Tiết Minh Hiên ngắm nghía tấm thiếp
rồi bàn luận về những thay đổi của Tiết Minh Viễn với Tiết đại tẩu, họ
cảm thấy cưới được người vợ như Nhược Thủy đúng là lựa chọn chính xác.
Nhà mình giúp giải quyết chuyện chung thân đại sự của Nhược Thủy, cũng
là có thêm đệ muội chung với Chu đại nhân. Huống chi vị đệ muội này cũng rất có năng lực.
Hôm nay cả nhà cùng nhau xuất phát đến nhà
Chu đại nhân, Tiết Minh Viễn dẫn Nhược Thủy và ba đứa nhỏ cùng đến chúc
tết. Xe ngựa vừa đến Chu phủ, trước của phủ ngựa xe như nước. Người ta
cũng phải mừng năm mới thăm người thân, cho nên đều theo lệ mà đến nhà
thượng ti chúc tết vào mùng hai. Chu đại nhân là tri phủ Đài Châu, ngoại trừ thủ phủ Đài Châu còn có sáu huyện, ngày hôm nay đều cùng đến chúc
tết. Thêm vào đó là các chủ nhân nhà thế gia cũng đến, thế nên trước cửa mới chật như nêm.
Tiết Minh Viễn thân mật vỗ về bàn tay của
Nhược Thủy, nhẹ nhàng bảo: "Không sao, đừng lo lắng, tuy hôm nay hơi
đông người nhưng họ cũng chẳng chú ý đến chúng ta. Chúng ta lộ diện là
tốt rồi, không quan trọng có quen thân với gia chủ hay không."
Nhược Thủy cười ngọt ngào rồi gật đầu, vỗ về đám nhỏ đang hồi hộp không kém:
"Lát nữa đừng chạy lung tung, cứ đi bên cạnh mẫu thân là được." Về phần
Nhược Thủy, sao nàng có thể lo lắng vì thấy nhiều người chứ, dạo trước
nhà nàng vào dịp này còn khoa trương gấp mấy lần.
Tiết Minh Viễn và Tiết Minh Hiên đi về gian trước, Nhược Thủy thì theo Tiết đại tẩu dẫn bọn nhỏ đến nhà sau.
Chu đại nhân và mọi người đang ngồi ở chính đường trò chuyện, xung quanh
còn có mấy vị huyện lệnh và vài tên thuộc hạ. Sau khi Tiết Minh Viễn
bước vào chào hỏi, Chu đại nhân bèn cười ha hả: "Đây chẳng phải là Minh
Hiên đệ đệ sao, đúng là nhân tài tiêu biểu. Ta nghe nói đệ làm ăn rất
khá, tuổi trẻ bây giờ tiền đ