
tự cho là mình tiêu sái, mỉm cười đáp: "Đa tạ Tiết phu nhân."
Nhược Thủy cười đáp lễ rồi xoay người đi xem hai cậu con trai viết chữ. Vừa
nhìn qua chữ viết, tuy rằng có hơi xiêu vẹo nhưng cũng không phải đứa
nhỏ nào vừa cầm bút đã viết ra được. Nhược Thủy xoa đầu hai con nói:
"Học được gì, nắm chắc rồi thì nói với thầy, không nhất thiết phải mỗi
ngày học từng này từng này, chẳng phải thánh nhân đã nói học cũng phải
tùy khả năng mà dạy sao?"
Thăm bên này xong, Nhược Thủy dẫn
theo người đến bên chỗ Tiết Đinh. Tiết Hạo và Tiết Uyên học ở sương
phòng trong viện của hai đứa, chỗ Tiết Đinh học lại là phòng bên cạnh
thư phòng của Tiết Minh Viễn. Vốn dĩ đây mới là phòng học của bọn nhỏ,
nhưng vì Tiết Đinh đã chiếm trước, nên bọn Tiết Hạo đành tìm một gian
phòng khác.
Thầy dạy Tiết đinh chính là một vị cử nhân họ
Tào, vào kinh liên tục mấy năm nhưng đều thất bại, lại không có tiền tài quyền thế như Tiết gia nên không thể vớt vát lấy một chức quan nhỏ. Sau cùng để nuôi sống gia đình đành đi làm thầy dạy học. Học vấn của bản
thân không thể nói là quá tốt nhưng đa phần đều dạy vỡ lòng cho con cái
của các gia đình giàu có. Nhà này vài đứa, nhà kia vài đứa.
Nhược Thủy thấy Tào tiên sinh đang chau mày dạy Tiết Đinh học thuộc lòng,
không giống với dáng vẻ hăng hái đặc hữu của một thanh niên như Chu tú
tài, dường như đây chỉ là vì miếng cơm manh áo. Nhược Thủy lắc đầu, nàng bước đến gõ cửa nói: "Làm phiền rồi, tiên sinh vất vả quá, thầy trò học cũng đã lâu, nên nghỉ ngơi một lát chứ nhỉ." Theo lời Nhược Thủy, hạ
nhân cũng đã bưng điểm tâm và trà lên bày ra, Tào tiên sinh chắp tay,
sau mới buông sách bốc lấy một miếng bánh.
Tiết Đinh bên kia
cũng đã dùng xong điểm tâm, Nhược Thủy cầm lấy tờ giấy viết chữ của Tiết Đinh lên nhìn những con chữ chi chít bên trên, nàng cười hỏi: "Đinh nhi đã học xong Thiên tự văn, vậy mẫu thân hỏi con, 'Võng đàm bỉ đoản, mỹ
thị kỷ trường. Tín sử khả phục, khí dục nan lượng', những lời này giải
thích thế nào?" Bàn tay đang cầm điểm tâm của Tào tiên sinh hơi run lên, ông ngẩng đầu đã bắt gặp nụ cười đầy thâm ý của Nhược Thủy.
--- ------
Dịch nghĩa:
Đừng đi bàn tán điểm yếu của người khác, cũng đừng ỷ mình có điểm mạnh mà không có chí tiến thủ.
Những lời thành thực phải khảo nghiệm qua thời gian; còn trình độ quá lớn khiến người ta khó mà đánh giá được.
Không rõ dịch giả
Tiết Đinh thấy
Nhược Thủy muốn thử mình, mà đứa trẻ nào cũng đều có lòng háo thắng,
huống chi Thẩm Mộ Yên vẫn luôn nói này nói kia trước mặt Tiết Đinh,
đương nhiên cậu bé cũng muốn khoe khoang một phen, cơ thể nhỏ bé ưỡn
lên, đầu gật gù đắc ý nói rằng: "Câu này ý nói chớ nên bàn tán về khuyết điểm của người khác, cũng đừng ỷ vào ưu điểm của mình mà tự cao tự đại. Lại nói nếu đã trải qua thời gian thử thách thì tính tình sẽ độ lượng
hơn."
Nhược Thủy cười khen ngợi: "Đinh nhi thuộc bài quá,
thầy dạy con rất tốt. Nhưng có tri thức, hiểu lễ nghĩa thì không chỉ học thuộc kinh thư mà được, cái quan trọng là học phải hiểu mới là hay.
Châm ngôn luôn răn dạy cái miệng là thứ gây họa sát thân, lưỡi chính là
con dao chém mình, không thể tùy tiện nói năng lung tung." Nói đoạn,
Nhược Thủy mới cười nhìn Tào tiên sinh, nàng hỏi: "Tiên sinh thấy ta nói có phải không?"
Tào tiên sinh nghe Nhược Thủy nói vậy liền
toát mồ hôi hột, khẽ khàng đáp: "Phu nhân nói rất phải." Nhược Thủy gật
đầu, ngoảnh lại nhìn đồ dùng, sách vở bày biện trên bàn của Tiết Đinh
một chút, dặn dò Tiết Đinh vài câu rồi xoay người rời đi. Lúc này, Tào
tiên sinh mới lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, thời gian còn lại
cho Tiết Đinh vừa học thuộc lòng vừa viết chính tả hai lần coi như xong
buổi học hôm nay.
Tào tiên sinh cũng chột dạ, chuyện y làm
trong lòng y đương nhiên biết rõ, huống chi y lại vu cáo Tiết Hạo và
Tiết Uyên trước mặt Tiết Minh Viễn không chỉ một lần, hai lần. Khi đó,
Tiết Hạo và Tiết Uyên vừa học vỡ lòng, Tiết Minh Viễn đưa cả hai cậu con trai đến cho Tào tiên sinh cùng dạy với Tiết Đinh, tiền công hiển nhiên cũng nhiều hơn. Thế nhưng Thẩm di nương lại muốn trù dập hai đứa bé
kia, bèn đến tìm Tào tiên sinh, bày kế hòng đạt được mục đích.
Ban đầu Tào tiên sinh có phần do dự, dù gì chúng cũng chỉ là trẻ con. Thế
nhưng trước là Thẩm Mộ Yên lập tức quăng ra năm mươi lạng bạc, số tiền
đó phải hai năm làm lụng y mới có thể kiếm được, hơn nữa Thẩm Mộ Yên còn nói nếu không nhận dạy hai đứa nhỏ kia, mỗi tháng thị còn cho thêm
tiền; thứ nữa Thẩm Mộ Yên cũng nói, hai đứa bé trai kia tuổi còn nhỏ,
lại rất quậy phá, thị không muốn để chúng quấy rối việc học của con trai mình, cao hơn nữa, thị còn muốn để hai đứa học vỡ lòng thật muộn, cũng
chẳng muốn cho chúng đến trường học.
Tào tiên sinh lừa mình
dối người, tự trấn an bản thân rằng chỉ cần nói mấy câu là dễ dàng bỏ
túi một đống bạc, đối với hai đứa nhỏ kia cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chẳng phải chỉ là vỡ lòng muộn hơn thôi sao. Vì thế nên y đã theo lời
Thẩm Mộ Yên mà làm, khi thu bài văn của hai đứa bé, hay nói cho bọn
chúng biết phải thuộc lòng cái g